CHÌM GIỮA HƯƠNG XƯA
Bác ấy già rồi sống quạnh đơn
Đèn khuya một bóng - bóng chơn vơn
Bác hay độc thoại cùng đêm vắng
Tự nhắc mình về kí ức xưa
Xa lắm ở thời trai trẻ mạnh
Đã đi bao chốn , đến bao vùng
Dãi dầu sương nắng phơi gan góc
Mấy chục năm dư dạ mới chùng...
Về lại quê hương một buổi chiều
Đò đưa không có bóng tre xiêu
Chênh vênh một chiếc cầu treo lối
Bước lạ hồn như khó nhọc nhiều
Từ ấy bác về quen lối cũ
Vui lòng nhặt cỏ với ươm mầm
Thời gian lặng lẽ đi ngoài ngõ ...
Cảnh vật không gian chẳng quá tầm
Cây cỏ u nhàn, người thảnh thơi
Muôn ngày như một chẳng di dời
Không buồn - không giận - không dun rũi...
Bác sống im chờ khi trúc hơi?!
Quen lệ đêm từng đêm thức trắng
Ngọn đèn khe cửa vẫn xa trông
Bếp con un muỗi - hơi hương tỏa
Đối ẩm đêm thâu chút rượu nồng
Bác ấy đâu còn mơ ước chi
Chuyện xưa nhớ lại để tìm vui
Đâu hay quanh bác bao thay đổi?
Bác là dĩ vãng bước dần lui...
Thẩm Thy Phượng