ĐƯỜNG TRẦN
Đường trần vạn nẻo sơn khê
Gieo neo sỏi đá bộn bề thời gian
Bể dâu một kiếp cơ hàn
Vai sờn áo bạc chứa chan lệ sầu
Trùng dương sóng vỗ về đâu
Lênh đênh mưa nắng một mầu xót xa
Thân cò cánh vạc quan hà
Vết mòn in dấu thềm hoa cỗi cằn
Phong suơng thác vực đầy ngăn
Hồng vân tan tác nhọc nhằn cố hương
Hỏi trong tuế nguyệt can trường
Ấm êm mấy sợi hòa vương nẻo đời.
Anh Văn-Bút Cọ