Họa giữ y từ cuối
TẠ TỪ ẢO VỌNG
Rút sợi vô hình trong vũ trụ
Buộc vào ảo vọng, trói hồn ta
Để hơn ba chục năm dài đẳng
Đeo đuổi, biến thành một bóng ma!
Bám theo thống thiết thành mơ tưởng
Để nắng nhạt chiều thấy tả tơi
Vắng lặng bao ngày ôm khắc khoải
Mơ hồ, vò võ cảnh chơi vơi
Đêm ngước khung trời thấy tác tan
Níu hồn thơ thẩn buộc lời than
Cho tăng nỗi nhớ rồi trăn trở
Lảy khúc u hoài dưới bóng trăng!
Trôi vào chuỗi sống ngàn khô hạn
Tà ngắm hoàng hôn thấy lạnh lùng
Biển sóng trùng khơi gờn huyễn hoặc
Dãy trời ảm đạm cuốn mông lung
Tháng năm héo hắt cứ dần theo
Chân kéo nặng nề hai ống teo
Biến tái tê thành cơn thắt thẻo
Vừa đau, vừa bước, mặt buồn hiu
Phải chăng đã chết một linh hồn
Từ thuở biển cuồng, sóng lộng cơn
Cái xác lênh đênh trên ảo ảnh
Bồng bềnh, dờ dật, nổi trôi vờn
Hôm nay nước đẩy tấp vô bờ
Tỉnh giấc điệp dài, chuỗi xác xơ
Chân cất, tạ từ sông ảo mị
Lần về nẻo sống, cánh chơ vơ!
NTS
CƠN MỊ
Từ cõi vô hình sang thể trụ
Hình thành nhân cách chấp vào ta
Một khoảng thời gian dài đăng đẳng
Rồi lại vô hình trả bóng ma
Thân xác rả tan còn tư tưởng
Đi vào vô định sợi hồng tơi
Mà bao vướng víu nằm khoắc khoải
Một mảnh trần lao khó thể vơi
Xin ngồi nghe ngóng hợp, ly tan
Một cõi u sầu mãi khóc than
Hãy bước đi thôi đừng quay trở
Và phơi mình xoãy dưới vàng trăng
Vẫn biết chốn đây khung giới hạn
Mang mểnh làm chi khối lạnh lùnng
Trôi mãi trong vùng sương huyễn hoặc
Rất nhiều ảo ảnh hiện mông lung
Trang đời ghi lại đã dần theo...
Sương tỏa mù khơi, bụi tóp teo
Có thể phân ô ra từng thẻo
Đặt dài trong những hốc quạnh hiu
Chấp lại ngàn muôn rã rợt hồn
Hình thành lốc xoáy động từng cơn
Đưa cơn hiện thực tìm dư ảnh
Hãy cuối nghiêng soi bóng nước vờn
Sóng lặng trùm lên cát xô bờ
Đi về trong một cõi tiêu sơ
Cho đêm tóc xõa cài CƠN MỊ
Cút bắt trò chơi - Cười vu vơ !
TTP