(Giữ y từ cuối)
NÓI VỚI ĐÔNG
Đông chấp chới mang về hơi thở lạnh
Mặt sông buồn con nước lạc loài trôi
Đông se sắt như lòng người khoảng vắng
Chiếc lá vàng cũng thiếu để thơ khơi
Miền xao xác ở trong lòng rục rã
Nhìn theo mùa ái ngại với phù vân
Đông áo trắng giấu che gì thảm đạm
Bóng điêu tàn trong mắt lệ bâng khuâng
Hơi đông sớm sương tràn đêm thấm lá
Nửa đêm buồn trăng cuốn nhẹ mành đi
Những giọt sương tụ dần trong cõi lạ
Soi ánh hồng lóng lánh hạt lưu ly
Đông có lạnh trong chiếc áo cô đơn
Khi gió đến nghiêng đầu bên song cửa
Mặt hồ thức mơ màng hơi thở gợn
Ngẩn ngơ vì khan hiếm giọt sầu mưa
Ai gói ghém cơn mơ hồ buồn bã
Gởi chôn vào khoảng lặng của xa xôi
Những cánh bướm lượn lờ sao hiu hắt
Đậu im lìm trái tím dậu mồng tơi
Đông thỏa sức trên bầu cao gió lộng
Tia nắng ngà rớt xuống dậy hồn hoa
Một mảng nắng nhẹ tan dập dềnh sóng
Phơn phớt hồng như lớp phấn vừa thoa
Xin trả hết hồn thu vào kỉ niệm
Tiển đưa buồn hun hút một chiều bay
Cho buốt giá phiêu phiêu về vạn thuở
Đẩm trong hồn không rượu cũng ngà say !
TTP
TRONG CÕI LẠNH
Trời trở lạnh, hồn băng trùm thêm lạnh
Dưới khung chiều canh cánh vọng thu trôi
Nào ánh mắt, bờ môi trao thuở vắng
Một đêm thầm, lẳng lặng đã ngàn khơi!
Để luyến lưu, tái tê, dần rệu rã
Ôm độc huyền lảy nhạc khúc phù vân
Đưa âm hưởng bay vào nơi ảm đạm
Buổi đêm tàn sương cảm giọt bâng khuâng
Tình đã xa, nhạt tàn đan sắc lá
Không gian mờ, dào dạt nhớ người đi
Gió dạo vườn ngập ngừng như khách lạ
Thổi đong đưa réo rắt điệu phân ly
Chân ai bước, ở lại kẻ cô đơn
Ngày tắt nắng, đôi sầu vươn khung cửa
Đêm tĩnh mịch mắt đưa dòng nước gợn
Buổi mây hờn, tầm tả dưới cơn mưa!
Cả mảnh hồn phơi sông treo buồn bã
Rồi lững lờ gió giật đẩy xa xôi
Chốn mịt mù bồi hồi trong héo hắt
Đến biển tàn lay lắc rã mành tơi
Ôi tình vỡ! Mang si tung cõi lộng!
Ngút ngàn bay, lan toả tợ hương hoa
Sầu chất ngất, đong đầy như vạn sóng
Giống êm đềm,đau đớn được tay thoa
Biết rồi đây tất cả vào cung niệm
Dãy điệp trùng luôn điểm cánh chim bay
Hay hồn thu mãi hoài theo vạn thuở
Và trăng vàng xoay trở trải vầng say!...
NTS