THEO BÓNG THỜI GIAN
Cái tuổi giờ đây đã quá trưa
Mà hồn như thể của ngày xưa
Vẫn nghe nhung nhớ về xa vợi
Lặng ngắm trăng thanh, với thích đùa!
Bao chiều lững thững gửi hồn bay
Về cõi bềnh bồng để kiếm ai
Những lúc canh khuya nhìn vắng lặng
Nghe lòng dào dạt cánh heo may
Rồi giống như thời tuổi mộng mơ
Ngước nhìn mây bạc thả hồn thơ
Xem hoa khoe sắc nơi giàn chậu
Thấy bướm nhởn nhơ lắm thẫn thờ
Xuân đến tâm hồn ngân rộn rã
Hạ đưa loáng thoáng khúc ve kêu
Thu sang êm ả niềm xao xuyến
Đông lạnh suy tư dõi nhạt chiều
Thuở trẻ khi xưa cũng vậy mà
Bốn mùa năm tháng nhẹ trôi qua
Cuốn bao thao thức nhiều như thế
Nào có đổi thay nét đậm đà!
Giờ đây mỗi độ hoàng hôn phủ
Lạnh lẽo âm thầm vọng chốn xa
Tấc dạ ngân nga lời của gió
Thổi vào không tận đẩy mây ra…
Niềm thương, nỗi nhớ, tiếng đàn yêu
Gợi cảm, vấn vương, nhỏ giọt đều
Lai láng tâm tình theo sóng nước
Vơi buồn quạnh quẽ chuỗi cô liêu
Phải chăng tuổi sống để mà xem
Cái ánh con người dưới bóng đen
Còn trái tim tình hồn mộng thắm
Bận gì hương sắc với trăng đêm!
NTS
NGƯỜI THƠ
Thi nhân già với phong trần
Nhưng không già với tuổi xuân bao giờ
Mấy mươi năm trót cùng thơ
Sương gieo giọt biếc, hoa mơ vỉnh hằng
Trong luồng sáng gọi về trăng
Sống muôn tinh thẻ đất bằng lưu ly
Mộng đêm gót nhỏ huyền vi
Xôn xao biển chẳng ngủ vì bâng khuâng
Xin vào ra cõi trầm luân
Hồn thơ gọi tiếng vui mừng tái sinh
Đem dòng nhạc trổi trời xinh
Ngàn thu hương ướp trang tình nhân gian
Dù hoa chớm nở hay tàn
Thơ môi kết dịu huy hoàng thần tiên
Trầm ngâm uống giọt ưu phiền
Ba ngàn thế giới luân phiên thơ về
Thi nhân tay khỏa trầm mê
Mặc nhiên ô, ác, hoàng kê...hững hờ !
TTP