(Giữ y từ cuối)
XA VÙNG KÝ ỨC
Lăng lẽ như dòng nước im trôi
Bốn mùa buồn vui cứ theo thời
Mỗi chiều vầng hồng dần lịm tắt
Chu kỳ trong hơi thở đầy vơi
Biết sao xóa hết niềm trăn trở
Còn nuôi lý tưởng để tôn thờ
Qua những sương mây nhiều gió lộng
Thì còn gửi gấm những hoài mơ
Những chuyến đò xuôi,dọc, bến ngang
Lượn sóng sau giông bớt phủ phàng
Tản mạn la đà chôn ngút tận
Vẫn về réo rắc nhịp bâng khuâng
Thôi nhé đường đời xin cứ bước
Niềm vui xin nhẹ xóa buồn đi
Mỗi hồn riêng một trời cô quạnh
Hay bức tường thâm lạnh bốn bề
Suốt một chặng xa vượt sóng ngàn
Biết ai buồn bã đếm canh tàn
Níu với mênh mông mà thắt chặt
Hay kết mơ say sáng mộng vàng
Ngữa tay hứng lấy một vầng đông
Và thả hồn chiêu nhuộm ánh hồng
Từ thuở xa ngàn hoang diễm độ
Như nhiên là thế cõi bềnh mông
Xin gửi miền hoang những cái hôn
Rong rêu thao thức mãi tâm hồn
Lớp bụi thời gian như vó ngựa
Hướng vùng kí ức nhớ đòi cơn !
TTP
NỖI NIỀM DƯỚI BÓNG HOÀNG HÔN
Gió lộng bạt ngàn, nước vẫn trôi
Trăm năm dâu bể cũng theo thời
Hừng đông ló ánh, chiều tàn tắt
Một chuỗi luân tròn chẳng đổi vơi!
Hôm nào lửa dậy, bừng trăn trở
Mấy độ phong sương biến thẫn thờ
Lúc khởi ngút ngàn trên cõi lộng
Khi trầm ủ rủ ngóng trăng mơ
Tung hoành xuôi dọc khắp đò ngang
Mật ngọt đựng trong chén phũ phàng
Cứ mãi cạn hoài theo cõi tận
Kết vào hồng quả nỗi bâng khuâng
Rồi cứ âm thầm chân mãi bước
Một đường thôi nhé cứ mà đi
Dẫu cho héo hắt chiều thu quạnh
Ảm đạm, sầu đen phủ bốn bề..!
Giờ đây gió giạt cánh mây ngàn
Ửng nắng bao canh đã lặn tàn
Lặng vắng, đìu hiu dần cuốn chặt
Còn đâu sắc ánh một vầng vàng
Lạnh lẽo lan tràn chuỗi giá đông
Rúm co, tím tái nét xuân hồng
Cô đơn, buốt rét dần theo độ
Mộng rã, hương tàn trả lại mông
Cung đàn lảy nhẹ dưới hoàng hôn
Điệp khúc du dương kéo mảnh hồn
Lãng đãng chìm sâu vào vó ngựa
Tay run, nhịp đập, giựt từng cơn!
NTS