(Giữ y từ cuối)
MỘT MỐI TÌNH SI
Vẫn biết rằng em nước chảy dòng
Niềm xuân phơi phới, sắc thanh trong
Vô tư khép nụ, vầng dương toả
Êm ả, đong đưa chẳng bụi hồng!
Nhưng tôi! Kiếp bướm, quyện phù sinh
Dưới ráng ban mai khát nỗi tình
Lãng đãng, chập chờn theo lối mộng
Nghe lòng vương vấn đoá hoa xinh
Rồi cứ vườn xuân mãi lượn chao
Thầm mong hé nhụy để bay vào
Vậy mà mấy độ ngàn lay động
Thắm vẫn vô tình ánh chẳng dao
Nắng sớm, mưa chiều đêm vắng tịch
Nỗi buồn phiêu lãng ngắm chơ vơ
Mong xa ẩn hiện bầu loang ánh
Một mảnh hồn si vẫn lặng chờ!
Nào hay chuyển lộng kéo mây ngàn
Tan tác thân nầy, cánh xé ngang
Phận bạc rã rời, tiêu tán xác
Ôm sầu vĩnh biệt giấc mơ trăng…
Thời gian ngày cũ đã không còn
Hương thắm hôm nào nhạt bớt hơn
Xanh, đỏ, trắng ,vàng…xa vắng vẻ
Trả bầu cô tịch phủ hoàng hôn…
Một thuở ai kia lảy tiếng đàn
Đợi người xuân nữ ngắm nhìn ngang
Giờ đây chỉ thoảng màu dư ảnh
Kẻ để trần gian khúc võ vàng!
NTS
KHUẤT TRĂNG
Con nước thời gian cứ lớn ròng
Lạnh ngần tinh khiết giọt sương trong
Bầu xa nhàn nhạt màu lan tỏa
Sương khói còn vương vấn bụi hồng
Trên đường xuôi ngược kiếp nhân sinh
Thương kẻ tri âm nặng gánh tình
Bướm cất bay vào nơi cõi mộng
Hoàng hôn nhuộm tím lối vườn xinh
Chỉ trách dòng đời gieo chác chao
Mùa trăng lửa khói đã chen vào
Vỡ tan mặt nước dòng sông động
Sóng cồn hiu hắt nỗi lòng dao
Vùng thơ êm ả miền cô tịch
Sao khuya ngủ lịm gió vu vơ
Từng đêm trăng lặng lờ buông ánh
Chẳng hẹn trăm năm kẻ đợi chờ
Thôi buồn kéo xuống phủ thôn ngàn
Giông tố xạc xào cây đổ ngang
Chim nhỏ lìa đàn hồn xao xác
Bỏ cả khung mùa lặng khóc trăng
Tìm trong quá vãng mất hay còn
Khô khan xác úa chẳng gì hơn
Nếu có trong mơ muôn một vẻ
Người ơi xa lánh khúc trầm hôn
Tắt cả ngàn sau vắng tiếng đàn
Sông dài còn đó chuyến đò ngang
Nhưng chèo khua sóng tan dư ảnh
Hoàng hôn khói sóng nhuộm mây vàng !
TTP