GIỌT SẦU
Mưa đến gieo sầu lên xác hoa
Mưa rơi tầm tả trước hiên nhà
Mưa tuôn để trút niềm tâm sự
Đọng giọt treo cành lệ xót xa...
Ngân ngấn chìm vào tiềm thức sâu
Tình luôn gieo giọt đẫm hồn ngâu
Trăm năm thế thái đời tan hợp
Quạ nguyện vì ngân chịu sói đầu !
Tiên giới bao giờ hết dỡ dang
Trần ai khó tránh nỗi ôn hàn
Chờ đem thơ kết dòng dư lệ
Ngập cả mùa thu chiếc lá vàng !
Lối cũ đường mưa lặng lẽ qua
Ngày đi mỗi bước khuất dần xa
Tri âm ai khóc mùa thơ cũ ?
Khi khối hồn tan ánh nguyệt nhòa...
Sương phủ âm thầm nhạt nhẻo đi
Bụi hồng lấp dấu bước chân di
Thời gian băng giá miền cô đọng
Đêm lạnh hồn đơn bóng nguyệt ghì !
TTP
GIỌT SƯƠNG NGÂN
Giọt nhớ trải dài lên chất thơ
Nỗi lòng hiu hoạnh giữa canh mơ
Gợi hồn thao thức, dòng thơ trải
Lá rụng canh khuya, ngấn lệ nhòa!
Tiềm thức quay về, thu sống lại
Nghe sầu canh cánh, gió heo may
Thời gian dâu bể u hoài mộng
Khắc khoải đêm trường, tỏ với ai!
Sông Ngân chia cách tình tiên giới
Thơ bút phôi phai khúc nhạc đời
Nhè nhẹ ngân nga theo chuỗi lặng
Niềm thương gửi nhớ một xa xôi!
Đường cũ qua rồi trong lặng lẽ
Nét sầu còn đó dấu chân khuya
Cây đa bến cũ, con đò nhỏ
Một bước chân đi chẳng trở về!
Trăng buồn nhạt bóng đêm thanh vắng
Le lói nhà ai một ánh thầm
Gói trở, mang trăn, bầu lạnh giá
Hồn đơn lay động, giọt sương ngân!
NTS