(Giữ y từ cuối)
YÊU THU
Dần qua nắng nhạt những chiều thu
Trời lạnh ảm đạm xám âm u
Ào mưa trút xuống hồn trăn trở
Như con thuyền lướt sóng lắt lư
Ai bảo mùa thu vẫn cứ buồn
Tím rồi vàng sắc mãi luôn luôn
Tung hê lá rụng trong chiều vợi
Gom đốt thành tro vọng tiếng thương
Có lúc mùa thu như rất vắng
Buồn trong khúc hát đẹp chơi vơi
Tình thu mang nặng bao là nhớ
Khó thể dùng thơ nói hết lời
Chớ giận hờn thu để lãng quên
Trả vào phiêu lãng cõi lênh đênh
Như thế hồn thu buồn nhạt nhẻo
Dần dà phai thắm những mùa lên
Vẫn mộng mùa thu đó thu ơi
Vẫn mãi vì thu thản thốt: Ôi !
Khi cả trời thu vương sắc đượm
Theo nguồn luân chuyển nước mây trôi !
TTP
THAO THỨC DƯỚI THU
Cuối hạ qua rồi lại đến thu
Đem từ vạn kỷ chốn âm u
Về đây kết tụ, đưa hồn trở
Vọng nhớ thâm tình nỗi lắc lư
Mảnh lòng trăng chết chợt reo buồn
Khiến thức thao hoài, giọt nhỏ luôn
Rồi thẳm trôi xa về diệu vợi
Tìm hồn xưa cũ để trao thương
Lặng lẽ bốn bề phơi điểm vắng
Gió bay lảy lá rụng chơi vơi
Làm bầu mờ nhạt thêm mang nhớ
Và lá đong đưa nhắc nhẹ lời
Thu đến trả về những chuyện quên
Bao ngày trôi biển, nổi lênh đênh
Hải âu nhìn thấy còn chê nhẽo
Nay giũ bọt bèo, rộ sáng lên…
Loanh quanh lại nhớ nữa thu ơi!
Tình ái năm nào quá hỡi ôi!
Trăng thuở ngày xưa sao thắm đượm
Trăng giờ lờ lững cánh bèo trôi!
NTS