ÁNH CHIỀU VƠI
Buổi chiều vương vất mắt sầu ai
Từng mùa trên cành sắc đã thay
Biếc xanh lưu giữ trong màu lá
Khi chiếc thu vàng hóa bướm bay
Sông dài con nước lững lờ trôi
Vịt ngỗng theo dòng thong thả bơi
Một ánh chiều buông còn sáng mãi
Ngày đi chầm chậm tựa không thời
Tia cuối phương tây mờ tắt ánh
Mà hơi nóng nhẹ mãi còn nung
Gió phong lưu phả làn tươi mát
Xoa dịu hoàng hôn điểm cuối cùng
Tầng mây bàng bạc thêm ngời rạng
Chim buồn lơ lãng dạo chiều không
Cạnh hồ rêu bám thân cây cỗi
Buông sợi rễ đu thả tất lòng
Mù khơi viễn xứ nhọc đầy vơi
Lỡ khúc thụy du lạc bến đời
Chiều lấy không gian đem đánh đổi
Hương đêm bãng lãng lối không lời !
TTP
TRÔNG ANH
Từng hồi gió thoảng lay cành lá
Khuya vắng cô đơn tối mịt mùng
Lặng lẽ thức thao tình mộng tưởng
Nghe lòng vương vấn chuyện tình chung!
Em lạnh, em trông anh có hiểu
Tơ lòng đã kết được bao nhiêu
Niềm thương, nỗi nhớ đong đầy quá
Để lắm thu bay dưới ráng chiều
Chiếc bóng khuya nay em đợi ai
Từ nơi xa tít cuối chân mây
Trăng thơ gói trọn, hồn thương gửi
Giờ vắng, phương nầy dạ lắt lay
Gió ơi! Đừng thổi! Buốt lòng ta
Tình ngỡ thấy gần nhưng quá xa
Đôi nhịp tim yêu hòa một ánh
Mà đời hai ngả, biến mơ hoa!
Những khi không gặp thấy chơi vơi
Khắc khoải nhớ ai dạ thấy sầu
Một chuỗi thu hồn nơi chốn lặng
Âm thầm lá rủ dưới mưa ngâu
Giờ nầy chốn ấy, mảnh xa xôi
Thả giấc êm đềm bên gối thơ
Có biết nơi đây em thức đợi
Hồn lang mộng ái tự bao giờ
Dẫu biết đường dài, ta kết ước
Mà sao vẫn mãi giá hồn em
Cho luôn dõi mắt về xa vợi
Và áng mây buồn phủ bóng đêm!
NTS