GIÓ
Lặng lẽ thời gian vùn vụt gió lao trôi
Như mây trắng ngàn năm không trở lại
Như vết thương mỗi đông về tim nhói
Loang, đọng tồn mở cánh đuổi hồn bay
Có trưa nào gió lại ghé vào thăm
Sau vườn hạnh trái non dần đến độ
Túm tụm lá loài kiến đan chầm tổ
Sức sống về vương quốc nhỏ chắc chiu
Gió đi mãi trong bầu sương trắng tỏ
Vượt ngàn sông đâu ngại bước lữ hành
Ôi lang bạt khắp cùng đây với đó
Hẹn cùng mây cho thỏa nghĩa em anh
Buồn tơi tả những khi sầu gối mộng
Bến bờ xa hạt nắng mới tinh khôi
Vẫn mớm mãi cho đời vui ý sống
Trên sông dài, đồng ruộng, nước non ơi !
Hởi mây núi, gió trăng còn rộng lớn
Đã du người qua muôn bước tồn sinh
Đẩy sóng nước nghìn năm thân chao gợn
Chở xa vời cuối biển cả mông mênh
Như oán khổ tiền khiên dồn dập ấy
Mang chi nhiều giọt đẫm ướt vầng thơ
Này gió lá cành tung bay phấp phới
Còn chăng nào cơn đọng lắng ngu ngơ
Thôi hãy đến như mây và gió lộng
Dư âm dài thênh thoảng lại hồi ngân
Hương ngúng ngẩy cũng xa dần tan tác
Trả mùa xa lưu lại một hồn trăng !
TTP
KÝ ỨC XÓT XA
Thắm thoát cũng gần ba mươi năm trôi
Trăng năm nào rụng rồi không trở lại
Mảnh tình tàn ai hoài đeo nhức nhối
Để mối sầu vời vợi nhỏ hồn bay!
Chúa nhật nhớ bạn trai, tôi ghé thăm
Thuở tuổi mộng, vầng trăng vừa tròn độ
Gặp mừng quá! Trên phố em ôm chầm
Anh Sáng tới! Ôm choàng đôi cánh nhỏ…
Về đến nhà, vầng trăng ngời sáng tỏ
Ngồi cận kề, kể rõ việc học hành
Mới hôm qua em dành mười điểm đó
Giỏi không hè? Em có xứng không anh?
Em vô tư, hồn nhiên như cánh mộng
Nhịp nhàng bay, trải bóng sáng tinh khôi…
Rồi thời gian dần trôi theo chuỗi sống
Để vô tình quên bóng thắm em ơi
Về quê nhà, lao đời vào bão lớn
Tôi quặt què, khốn đốn cuộc mưu sinh
Vầng trăng xưa Hưu tình theo sóng gợn
Trôi xa dần vào chốn lộng mông mênh!
Trở lại chợ, tình cờ trưa hôm ấy
Gặp lại em, bệnh phải ghé Cần Thơ
Trăng năm nào, hồn mơ còn phơi phới
Mà bây giờ tôi mới thấy ngẩn ngơ…
Duyên đưa đẩy, kết nhau thành tình mộng
Dưới mây sương quyện bóng nhạc lòng ngân
Nào ngờ đâu một lần hồn tan tác
Để mãi sầu duyên bạc, nát hồn trăng!
NTS