(Giữ y từ cuối)
YÊU
Coi kìa thi sỹ cứ say Trăng
Như thể quen thân với ả Hằng
Thơ thẩn, ôi dào cung nguyệt quế
Vác chày bạch thố nhảy tung tăng !
Ô hay thi sỹ cứ yêu sao
Như thể sao kề một với cao
Thấy dãy Ngân Hà đầy lệ thãm
Mong cầu Ô Thước vợi sầu đau
Kia kìa thi sỹ lại yêu đương
Yêu núi, yêu sông, yêu sắc hương
Yêu hết cuộc đời nên kết luận:
"Trần Gian cũng giống chốn Thiên Đường !"
Thế rồi thi sỹ lại cùng thơ
Đi giữa dòng đời dáng phất phơ
Như liễu uốn mình trong gió lộng
Như Trăng buông ánh mắt xanh lơ !
TTP
THI SĨ
Ồ sao! Thi sĩ lại mê trăng
Dõi mắt canh thâu ngắm bóng hằng
Bát ngát cõi lòng hương nguyệt quế
Dưới trời man mác gió tung tăng!
Phải chăng thi sĩ muốn làm sao
Nên mỗi đêm về vọng hướng cao
Như thể Ngưu Lang sầu lệ thãm
Nhớ nhung Chức Nữ, trải niềm đau
Nát hồn thi sĩ bởi yêu đương
Khi chốn dương trần vạn sắc hương
Tự cổ đa tình nên chịu luận
Trăng hoa, ong bướm lụy trên đường
Ôm buồn thi sĩ nhỏ vào thơ
Dưới bóng tà chiều dạ phất phơ
Trăm mối tơ lòng căng gió lộng
Vấn vương, héo hắt cuốn sầu lơ!
NTS