Nhặt mảnh vỡ trăng rớt xuống hồ
Đem trăng khâu lại kết thành thơ
Tặng cho cánh gió đêm phiêu lãng
Tấm áo phong sương đã héo khô
Một rưỡi thu mang đến cõi nào
Ngõ đời ai dệt giấc chiêm bao
Thời gian biến đổi rồi tan tác
Điệp khúc khơi niềm đau xót đau !
TTP
Một đêm trăng sáng trải trên hồ
Gió thổi nhẹ nhàng gợn nhấp nhô
Sóng nước cuốn tròn hồn lộng ánh
Rồi chìm êm ả, để trăng trơ
Trăng vẫn lặng lờ, vẫn mãi trôi
Thời gian bóng xế nhớ hồn tôi
Đã thời để lại trên hồ ấy
Nay đã tan rồi một thoáng thôi!
NTS