Trời lộng gió thổi hồn mình xao xuyến,
Chợt khẻ buồn gợi nổi nhớ xa xưa...
Nhớ lắm anh ơi nhớ mấy cho vừa,
Vờn môi hôn, em ngoảng đầu... luyến tiếc.
Anh cứ trách sao em hờ hửng quá !
Nhạt nắng vàng ngày sắp tắt rời xa.
Em hôn anh, hôn đắm đuối lần đầu,
Đã trao anh em chẳng tiếc gì đâu.
Mong giử được phút giây đầu tiên ấy,
Có ngờ đâu theo năm tháng bao ngày...
Bỏ ra đi: anh đi từ dạo ấy,
Nụ hôn đầu em không sao quên được,
Có phải chăng nổi ưu phiền em chuốc ?
Trong cô đơn em hằng luôn ao ước,
Có anh về lặng ngấm mãi cùng nhau.
.... ... ....