ĐỀN ANH
Cuộc đời khi ấy thiếu niềm vui
Nghi ngờ niềm tin, héo nụ cười
Nên đã bao lần em mãi khóc
Âm thầm lệ đổ héo hồn tươi
Sao nở xé tan một tấm lòng
Thơ như cỏ dại, yếu như bông
Đã bao vùi dập qua muôn sóng
Làm lá vàng rơi rớt giữa dòng
Rồi tự buông trôi đến cõi nào
Môi hồng phai nhạt, má xanh xao
Đọa đày thân mãi nơi đơn lạnh
Hồn thơ rĩ máu giấc sầu đau
Người hãy mê say với nắng trong
Tiệc say rộn rã với ca phong
Đời vui khi ấy là tinh tú
Uy vũ nơi ai toả ánh hồng
Người cứ mang theo những nụ cười
Đùa vui ai cũng một màu tươi
Để luôn thừa thải, luôn vung vải
Cho cả không gian, đến mọi nơi
Chỉ riêng em nén lại niềm đau
Trách kẻ vô tâm không xót đau
Hồn em là một làn sương mỏng
Vương lệ đầy thân thế ấy sao ?
Có hiểu vì đâu những hững hờ
Vô tình dày xéo nát tim thơ
Nụ cười đâu đó đánh rơi mất
Từ thủa yêu thương bổng nghệch ngờ !
Thời gian qua giá trị cuộc đời
Rõ hết hay chưa những hợt hời
Khi hiểu được rồi người hối hận
Thôi nhé từ nay cố giữ lời
Anh bảo rằng thôi bỏ trầm hôn
Nay hãy hoà chung một nét hồn
Để xây nên mối tình bất diệt
Vẹn lại tâm tình với tự tôn !
Thẩm Thy Phượng