VIẾT CHO SỐ PHẬN NGOÀI KIA...
Nhiều khi muốn bỏ đi thật xa
'Úm ba la...hai ba, ta biến mất'
Thành phố này nhiều khi quá chật,
Chẳng đủ chỗ giấu- lật chút yêu thương.
Mở mắt dậy khi trời còn hơi sương
Trở về nhà, phố cúi nhìn lòng đường run rẩy,
Ngày qua ngày sống nỗi niềm che đậy
Gẩy bụi trần, hít vậy, cười cho qua...
Ngoài kia bao người còn nhặt nỗi xót xa
Thở hắt ra cho nhạt nhoà màu khói
Chẳng còn cái thời phải lo nghèo lo đói
Mà chưa một lần lòng thấy thảnh thơi.
Thành phố này làm ta thấy chơi vơi
Dừng chân nghỉ ngơi cho đời thôi mỏi mệt
Khỏi trằn trọc nhớ nhung mong đêm dài cho hết
Ký ức vệt dài lại mới một mùi sơn.
Chẳng qua là còn chút cô đơn
Nên cần người hơn cho muộn màng nỗi nhớ
Chẳng qua là đêm dài như hơi thở
Nên một mình trăn trở những ngóng trông.
Sáng bình minh liệu còn có màu hồng?
Mở mắt ra khỏi chông chênh những gánh gồng bão tố
Để những con người ngoài kia chẳng vội vàng, khắc khổ
Gió đổ chiều về, hạnh phúc gọi tên nhau...
Thạch Thảo