Đã có biết bao con người đi qua ánh nhìn của anh
sao anh lại dừng để chọn em...- người bình thường nhất?
Đánh thức em,hôn em,mỉm cười và nói :"Không phải em mơ,điều này là thật
Rằng :"Anh đã ở đây,mãi ở đây để yêu duy nhất chỉ một cuộc đời!"
Sao anh lại bỏ qua những cô gái có thể chỉ khiến anh cười
để chọn em người bất cứ lúc nào cũng có thể làm anh buồn và bật khóc
sao lại chọn em-cô gái vô tâm mà lắm lần anh véo yêu,mắng đùa"Đồ ngốc!"
trong khi ngoài kia luôn đầy ắp những dịu dàng?
Em chỉ sợ trong phút giây nông nổi,vội vàng
anh yêu em bởi những điều nhỏ nhoi,dở hơi,khang khác
và sự ngộ nhận kia có chăng cũng chỉ là thứ tình yêu nhất thời,chốc lát
rồi một thời gian anh lại chẳng nhớ nổi tên em!
Em chưa từng biết rằng nỗi nhớ không phân biệt dù ngày nắng hay đêm đen
không phân biệt mặt trời gay gắt còn những vì sao đêm thì êm đềm,tĩnh lặng
cho đến khi nỗi nhớ trong em chợt ồn ào,lắm khi trầm lắng
để biết rằng em chưa lúc nào hết nhớ về anh!
Sao lại chọn em-chiếc lá nhỏ giữa bạt ngàn tươi xanh
để em vỡ òa khi giấc mơ mong manh lại cũng có ngày trở thành sự thật
cho em biết cảm giác khi yêu con người ta thường xốn xang,sợ mất
rằng một tình yêu chỉ có thể đến duy nhất một lần?
Sao anh luôn ở đây, cạnh em khi em khóc,em cần
mà khỏa lấp hết những ngại ngần,âu lo và mệt mỏi
sao anh hiểu em quá nhiều mà chưa bao giờ đặt ra câu hỏi
nhưng còn em...."Sao anh lại chọn em?"
(P2T)