Diễn Đàn Văn Thơ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Văn Thơ

Giao Lưu Thơ Văn - Không Chính Trị - Tôn Giáo
 
Trang ChínhTrang Chính  Trang ChủTrang Chủ  Sự kiện  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share | 
 

 Lại một lần cứ mãi dấu hồn xưa

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
NgNgHai
Thành Viên Đồng
Thành Viên Đồng
avatar

Tổng số bài gửi : 10
Xem : 57090
Ngày Tham Gia : 05/06/2016

Lại một lần cứ mãi dấu hồn xưa  Empty
06062016
Bài gửiLại một lần cứ mãi dấu hồn xưa

Chút Cảm nhận về cho một thi phẩm của NguyenMienTinh

Lại một lần cứ mãi dấu hồn xưa…

Lại một lần cứ mãi dấu hồn xưa  <a href=Lại một lần cứ mãi dấu hồn xưa  Trc_di10" />

Có lẽ chúng tôi cũng đã viết rất nhiều về cho ngôi trường cũ SaoMai của chúng tôi từ ngày xa xưa ấy, những cảm xúc có – những cảm nhận có và ngay cả những Hồi ký còn mãi ghi dấu ấn trong tâm của mỗi đời người con nhà mẹ, cho dù trên khắp bốn phương trời, những người con nhà Mẹ SaoMai có gì đi chăng nữa – nhớ nhung bồi hồi và tiếc nuối – hay xót xa cho một mảnh đời đã tàn tro, thì âu đó cũng chỉ là những dấu chân chim còn mãi in hằn lên khóe mắt mà thôi… ai ai cũng thế - và bất cứ ngôi trường nào cũng thế, ai ra đi mà không một lần nhỏ lệ xót xa…. Ngày xưa cũng đã có rất nhiều những vần thơ tiếc nuối về cho một ngôi trường – ngày xưa cũng có những áng văn xót xa cho một kỷ niệm ấy… nhưng rồi có người đã quên đi – nhưng có người cứ còn mãi tiếc nhớ cho nhau một thời… Ở đây chúng tôi cũng đã vinh dự được chiêm ngắm biết bao nhiêu vần thơ về cho một kỷ niệm hằn đời như thế, mỗi lần viết về cho ngôi trường dấu ái, là chúng tôi đã cảm xúc cho chính mình biết ngần nào, nói cho lắm – nói cho quá – than vãn cho lắm để rồi không ai còn lại được về với dấu xưa đầy những kỷ niệm ấy… Không biết cho đến khi nào những nỗi nhớ nhung ấy cùng chôn sâu dưới huyệt lạnh về cho một ngôi trường, không biết khi nào những niềm xót xa của những người con nhà Mẹ này cứ còn vơi đi những nhớ nhung dấu ái… Một lần nào đó – khi chiêm ngắm qua thi phẩm Nơi Ta Về của thi nữ KimVui… chúng tôi cũng đã xót xa nhiều lắm…. và cứ thế thời gian cứ dần trôi – lẳng lặng theo từng cơn mưa chiều – bất chợt hôm nay, chúng tôi lại một lần được chiêm ngắm qua thi phẩm mới nhất của thi nhân NguyễnThu hay còn gọi là nhà thơ Nguyễn Miên Tịnh với thi phẩm “mới nhất” đã được đăng đàn trên sân trường, đó là bài: Hồn thiêng Trường xưa…

Còn nhớ ngày xưa khi chúng tôi cũng viết loạt bài dấu ái ấy – một bài viết mang tên: Cuộc hành trình đi tìm Hồn Thiêng SaoMai – NNH (2009)… nhưng đó chỉ là một niềm cảm xúc mà cuộc hành trình nhân duyên ấy có vẻ như một sự vô tình trên bước đường của chúng tôi tìm về cho một kỷ niệm…. Còn hôm nay – cũng với cái Hồn Thiêng ấy – Thi nhân Miên Tịnh cũng đã cho lên thành những vần thơ với những nỗi niềm day dứt và cảm xúc…. Có thể nói đây là một cái hồn – mà Hồn Thiêng ấy sao cứ mãi còn chất chứa hoài trong lòng của mỗi người con nhà Mẹ như thế không biết ???.. 

Nếu một khi mùa hạ đã về - với tiếng gọi nhạc lòng râm ran của những chú ve thì bất cứ ai đó còn là của cái thời áo trắng học trò – chắc cũng phải nhớ mãi về cho một thời cắp sách của mình… Và chính Người thi nhân Miên Tịnh cũng không còn ngoài cái quy luật tự nhiên đó – nhưng hôm nay có lẽ tại nơi xứ rừng xa xôi nào đó – khung cảnh quê nhà với những ánh trăng tàn đêm khuya vắng – Chàng thi nhân Miên Tịnh khi nhìn trăng cũng đã nói lên với chính mình như ngày xưa Bà Huyện Thanh Quan cũng đã mượn tiếng quốc để gọi hè… Có thể nói mùa hạ ngày xa xưa của Bà Huyện Thanh Quan đã lấy tiếng chim quốc để gọi hồn về cho một cảnh nước non điêu tàn trong thời chinh chiến một khi Bà đã qua Đèo Ngang bóng xế chiều mà cứ nghĩ như đời mình với cái tuổi chiều bóng xế hoài cảm như vậy để nhớ về cho một thời mà con người chinh phụ cứ ngóng chờ mãi người chồng… 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 
Trời mây ngoảnh lại tình non nước
Một mảnh tình riêng ta với ta

 (Qua Đèo Ngang – Bà Huyện Thanh Quan)

Còn ở đây – với phân khúc mở đầu cho một thi phẩm mang nhiều cảm xúc, thi nhân Miên Tịnh  cũng đã mượn hồn con chim quốc để gọi hè sang, Với Bà Huyện ngày xưa mượn tiếng chim quốc để gọi hồn trong lời ai oán , còn Miên Tịnh hôm nay, cũng đã mượn lời ru của chim quốc để thầm thì về cho một nỗi lòng, một lần mất đi với những mùa hạ mà hôm nay khi chợt ngồi nhìn lại thì Bốn mươi năm âm thầm rỉ máu trong tim… 

Gửi: Năm 4 09, 2015 2:21 am    Tiêu đề: HỒN THIÊNG TRƯỜNG XƯA
Như con quốc kêu mỗi chiều mùa hạ 
Ta gọi tên em sau tiếng thở dài 
Chỉ là dư âm một thời vọng lại 
Bốn mươi năm âm thầm rỉ máu trong tim 
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
 
(Hồn Thiêng Trường xưa – NguyenMienTịnh)

Cũng với hình bóng trường cũ ngày xưa… một lần tôi còn nhớ với thi phẩm Nơi Ta về cũng đã làm nao nức lòng dạ của người viết bài, qua lời thơ và từng cảm xúc, giống như hồn thi sĩ của chị KimVui cũng đã nức nở và gửi gắm lên nơi ấy một chút tâm sự nào đó 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ta về tìm lại xuân thì 
Vui thêm bạn mới tiếc gì tháng năm 
Ta về vừa mảnh trăng tan 
Dư âm thu cũ lá vàng tiễn đưa

                      (Nơi Ta Về– KimVui)

Nếu Nơi Ta về của thi nữ KimVui đã đánh thức lòng dạ con người xa quê với một nỗi niềm trăn trở - thì Hồn Thiêng Trường xưa cũng còn có những nổi niềm ngay trong lòng dạ của thi nhân Nguyễn Thu trên miền đất Long Thành xa xôi ấy… Thú thật đã từ lâu chúng tôi cũng muốn bày tỏ những cảm xúc của chính mình với những vần thơ của Thi nhân Miên Tịnh, nhưng phải nói là  chưa có dịp để gặp gỡ và trao đổi – những vần thơ ngày xưa cũng vẫn là những tâm tư ấy – những nỗi lòng ấy, và những nét buồn sơn nặng hữu tình như thế, nhưng vì công việc và thời gian không cho phép chúng tôi gặp nhau được nên đã rất hạn chế… Cho đến khi thi phẩm Hồn Thiêng này được trình làng trên sân trường… thì với niềm cảm xúc lại dạt dào dâng lên, và tôi còn nhớ vào ngày 9/4/2015, chúng tôi có gửi (reply) cho anh Miên Tịnh một nhắn gửi: 

Bài thơ hay quá anh Miên Tịnh ui.... 
Anh Miên Tịnh cho NNH “mượn đỡ bài thơ này nghe" 

Nghe mà xót xa cõi lòng trong tim...... 
Cầu chúc anh với những tháng ngày chưa chôn vào dĩ vãng với hai chữ SaoMai... 
Lệ sầu buồn, gợi nhớ và còn mãi khúc thương đau.... 

SaoMai hỡi giờ đây đành vĩnh biệt 
Dấu lệ nào cứ mãi trong tim tôi 
Sầu vạn cổ thoáng nghe lại bồi hồi 
Hồn viễn xứ trong ta còn đọng lại.....
[/i](NNH)

Một khi anh Miên Tịnh chưa reply lại, nhưng chúng tôi cũng đã mạnh dạn “mượn đi” bài thơ của a – để hôm nay – và nhất là đêm nay khi ngoài đường phố Sài thành vẫn cứ những ánh đèn trôi và chỉ còn vài bóng người qua lại, đường phố như một nỗi buồn dâng lên để gợi nhớ trong tim về cho Danang một thời – thì chúng tôi lại đối mặt với chiếc máy tính để thả những cảm xúc này vào trên những trang giấy vô tri này vậy… Hai chữ SaoMai và xứ sở quê nhà Đanang – sao mà cứ quyện chặt trong hồn tôi mà cho đến hôm nay nó vẫn còn như buông trôi trên cõi đời này với những gì đang có…. Hôm nay – những vết thương lòng cứ mãi dấy lên và nhức nhối – một khi cái xứ sở Đà thành ngày xưa chưa trọn vẹn với một niềm tin – để rồi ngày hôm nay phải ra đi tan tác và tưởng nhớ về cho một chuỗi ngày trăng sao gió lộng… Đêm Sài thành chợt nhớ về cho đêm Đà thành – hỏi có ai mấy khi dễ được quên câu chuyện tình ngày ấy bây giờ - để rồi lòng mình phải cứ mãi nát tan với một hình bóng của hôm qua…Tiếng vọng buồn của bản nhạc Lưu bút Ngày xanh mà chúng tôi cũng đã từng nghe mỗi khi mùa hoa phượng về như chính hôm nay vậy…. Có thể nói – ngày xưa tôi còn nhớ một Trần Việt Hùng, Hồn Thy, Nguyễn Vân Thiên, Hồ Mai, hay là những thi nữ tiếng tăm như MinhMong, NgoGaiPTH, LeHuong, HacGiay, TieuThư, DaoLamNguyenNga, KimVui, ThuLy, Cung Quang….. và còn nhiều nữa cũng đã có nhiều và rất nhiều cảm tác về cho trường cũ…. Nhưng rồi tháng ngày qua đi – cái gì thuộc về dĩ vãng hãy cứ để cho nó nằm yên… Và hôm nay chợt nhiên chúng tôi lại được nghe không còn là tiếng ve sầu râm ran nữa – mà anh MiênTịnh đã Đưa em vào hạ bằng những tiếng quốc cứ gọi mãi hoài một hồn thiêng…. Và lòng dạ của anh cũng đã đau đớn nhiều lắm thì phải, cũng như ngày xa xưa nào đó – mỗi khi chúng tôi cứ mãi ngồi trước máy tính để viết lại những dòng chữ về cho Trường xưa và những con người – thì nơi xứ rừng Long Thành xa xôi ấy cũng còn có những tiếng oan hồn quốc kêu vọng lại từ những cánh rừng xa thẵm, nghe sao mà não nề …

Có phải chăng, tiếng quốc gọi hồn trong đêm đã làm cho anh MiênTịnh lòng nao nao nhớ về cho những ngày xưa qua rồi – Phải không anh – thì cũng giống như ngày xưa vậy – cũng nơi xứ rừng buồn thảm và hoang tàn vắng lặng kia, nơi cái vùng mà thiên hạ cứ gọi là kinh tế mới, thì chính người viết bài này cũng đã lầm tưởng cuộc đời từ đây đã bế tắc rồi chứ, nhưng rồi bỗng một hôm không phải là tiếng quốc kêu gọi hồn, không phải tiếng ve râm ran mà là những loài côn trùng cứ mãi nỉ non trong đêm vắng – để cho mình cứ nhớ mãi cái đêm cuối cùng trước dãy hành lang tầng trệt tại bậc thềm phòng số 2 – người viết bài này và thằng bạn thân Đỗ Văn Minh cũng đã ngồi trò chuyện đến tận khuya… trong cái đêm cuối cùng để ngày mai mình giã biệt xứ Đà thân yêu bằng chuyến đi định mệnh và vĩnh biệt… Hôm nay – khi nhìn lại thi phẩm Hồn Thiêng Trường xưa của anh Miên Tịnh – có lẽ nơi chốn hoang vu gió lạnh Long Thành ấy… chắc anh cũng còn những nỗi lòng và nhiều tâm trạng lắm phải không anh… Hình như cuộc đời đã dành cho anh quá nhiều đắng cay và xót xa, và còn nhiều đớn đau như chính tôi đây vậy….
 
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 
Niềm đau này ta chôn vào dĩ vãng 
Thương nhớ trường xưa chết lịm bên song 
Có phải tình ta giữa đời lồng lộng 
Hóa thành hồn thiêng từ lúc mất trường 
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

(Hồn Thiêng Trường xưa – NguyenMiênTịnh)

Giờ đây – nếu nhìn lại Nơi Ta Về của chị Kim Vui - nếu có xót thương cho một ngày về một khi đã đứng lại mà nhìn ngắm sông Hàn, thì trong một đoản khúc nhỏ nhoi mà chúng tôi cũng đã viết: 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Quê nhà – có lẽ những ngày vui ngắn ngủi qua đi vội vã trên đất Thái, những ngày mà hình như gợi lại cho chị cảnh quê hương trong những ngày thơ kia – chị cũng nhớ về cho hình bóng của ai đó chăng???? Nếu bản nhạc “Xin trả tôi về” mà chính chị đã một lần nghe qua…. Hay cũng phải một lần với bản “Lưu bút ngày xanh” – thì những ngày trên cái xứ ngàn Voi ấy, có lẽ chị cũng còn nhớ về cho xứ Đà thành thương yêu ấy một vài giọt lệ suy tư nhỏ thầm, và cứ mãi tiếc nuối cho những tháng ngày qua đi sao mà vội nhanh quá… KimVui – người con của xứ Đà thành ngày xưa, một lần đi qua xứ chùa Tháp Vàng, bỗng những ngọn gió mùa khô thổi qua trên những cánh đồng, trên những dòng sông… có những con sông  Mea Nam, hay những buổi chiều chị đi qua trên bờ sông ChaoPraya, và có thể lúc nào đó nhìn ra khung cửa sổ máy bay và nhìn lại cho dòng sông Mekong….. mà cứ ngỡ rằng – ôi con sông quê hiền hòa – mang nặng những phù sa…  có thể phía bên trong khung cửa sổ nhỏ của chiếc phi cơ nào đó – chị nhớ về cho con sông Hàn giang hiền hòa, hay một lần nghĩ về con sông Hương êm đềm cứ mãi trôi mà mắt chị bỗng cay và rung rung những giọt sầu….
 
Bóng của người đi giữa hoàng hôn
Quay về da diết nỗi cô đơn
Vô hồn tôi bước không định hướng
Nước mắt chan hòa đã vội tuôn

Nếu ai đó khi đã được chiêm ngắm qua những hồn thơ của chị thi nữ KimVui, thì có lẽ mới thấy hết được cái chân tình nỗi xót xa về cho quê nhà của chị qua những tác phẩm độc đáo của thi nữ KimVui, nếu ngày hôm nay với tác phẩm Mộng tàn của chị đã được đăng đàn lên trong Fb này - thì ngày xưa khi chúng tôi đã chú ý về cho thi phẩm “Nơi ta về” cũng của thi nữ KimVui, để rồi chị đứng lại và ngại ngần cho nhiều câu hỏi…
 . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

(Trích đoạn trong tác phẩm: Chút cảm nhận về thi phẩm Mộng Tàn của chị KimVui – NNH)

Lại một lần cứ mãi dấu hồn xưa  <a href=Lại một lần cứ mãi dấu hồn xưa  Truong11" />

Theo chúng tôi cũng đã nhiều lần tự hỏi với chính mình, có còn ai nghĩ về Trường xưa cùng tâm trạng như mình không đây nhỉ ? – thì ra cho đến hôm nay – niềm băn khoăn đó, bức cảm đó, đã còn có một con người đồng cảm cùng với mình với những con người cùng xa quê và đã xa đi nơi “cái lò luyện thép” ấy – để rồi hôm nay – khi tuổi đã đi vào bóng xế, một mai nhìn lại thì đã tàn tro lâu rồi trong ký ức, Phải công nhận rằng người thi nhân NguyenThuMienTinh cũng đã đóng góp rất nhiều trên văn đàn SaoMai nói chung với rất nhiều thi phẩm chạnh lòng một khi nhắc đến Trường xưa cũng như chúng tôi vậy, biết bao nhiêu con người đã nhớ, để rồi có mấy dễ ai quên được, nói thật – chúng tôi và anh MiênTịnh tuy không cùng chung lớp học, nhưng cái duy nhất là anh chị em cùng một mái trường ngày xưa, và mỗi lần nhắc đến hai chữ SaoMai có lẽ tất cả ai đó cũng còn cho mình một chút bồi hồi xúc động… Ngày ấy – và hôm nay trong một thi phẩm như những lời than oán về cho một kỷ niệm cuộc đời, anh MiênTịnh cũng như những con người thi nhân SaoMai khác – chắc cũng còn phải nhỏ lệ khóc thầm một mình trong đêm vắng – ngồi đó mà nghĩ về cho một tháng ngày ngây dại nhất của cuộc đời của mỗi con người… Ở đây chúng tôi cứ mãi nhắm mắt và suy tư lại – hình như anh MiênTịnh đã một mình trong đêm khuya dạo chơi trước hiên nhà, hay ngôi suy vọng một góc nào đó nơi chính căn nhà của mình để tưởng nhớ cho một chút mây ngàn nào đó phải không anh ? Cái xứ Long Thành nó cũng như cái xứ rừng hoang vu của chúng tôi ngày xưa khi đã bị đuổi ra khỏi thành phố hoa đèn này… Lúc đó chúng tôi suy nghĩ nhiều lắm…. Bây giờ ngồi đây mà chúng tôi nhớ lại hình ảnh đau lòng của những ngày xưa “đổi đời” – nhìn lại mảnh giấy quyết định Đi xây dựng vùng kinh tế mới mà chính quyền Quận 10 Saigon đã cấp cho chúng tôi và ký ngày 18/5/1975, cho đến lúc ngay trong tác phẩm Hồi ký: Dạ khúc cho tình nhân mà tôi cũng đã viết: 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Buổi chiều hôm ấy, trên chuyến xe hàng chở chúng tôi và gia đình ra đi về vùng kinh tế mới, trên chiếc cầu Saigon nhìn về phía xa xa, những áng mây đen vần vũ và báo hiệu một cơn mưa hình như có vẻ lớn lắm, nhìn những cụm mây đen, mà hôm nay xa đi Saigon như chính chúng tôi xa đi với tất cả tháng ngày một thời tuổi trẻ tươi đẹp và còn những đau đớn nhất trong cuộc đời mình… Thế là tất cả đã thay đổi – tất cả chắc có lẽ sẽ đi vào hư vô kể từ đây… Saigon ơi – còn đâu những tháng ngày hoang vu và thả hồn theo từng điệu nhịp Slow với một người con gái, còn đâu những ngày phép cùng nàng dạo phố trên những con đường Nguyễn Huệ, rồi đi ra bến Bạch Đằng lộng gió của bờ sông – đứng nhìn một hồi rồi “hai đứa” cùng nhau đi vào Maxim’s Restaurent, cho dẫu chỉ là một đôi bản nhạc thoáng qua nào đó, nhưng ngần ấy cũng đã toát lên cho một câu chuyện tình… Saigon ơi còn đâu những buổi chiều tắt nắng, trên con đường Hiền Vương, rồi qua Nguyễn Tri Phương để về với căn nhà ấy…. ngồi thưởng thức chỉ một ly trà nhưng hình ảnh ấy có lẽ ghi đậm những dấu ấn trong tim không bao giờ phai nhạt… Cả một không gian đầy ắp những hạnh phúc vô biên…

Bây giờ thì đã hết, người con gái ngày xưa cũng đã cất bước sang ngang từ khi chúng tôi đã là những người tù trên một xứ rừng thăm thẵm mà chiều trôi không hết, những tháng ngày trên ấy, chúng tôi luôn nhớ về cho một Saigon đong đầy những dấu chân hạnh phúc mà lặng thầm, những nhịp điệu và những suy tư còn mãi niềm say đắm… thế là tất cả cũng đã hết……

(Trích đoạn trong tác phẩm: Dạ khúc cho tình nhân – NNH – 1974)

Còn hôm nay, ở đây ngay chính trên sân trường SaoMai, anh MiênTịnh chắc có lẽ cũng đang nhớ về cho một tháng ngày xa xưa phải không anh, vì anh cũng đã nghe một giây phút đâu đó nơi cái xứ rừng LongThành của anh – những tiếng quốc từ xa vọng về có lẽ đã làm cho anh nhớ về - cũng như chính chúng tôi vậy…một hình ảnh của tôi ngày xưa, và một chút suy tư nào đó của anh ngày hôm nay, cho dù chúng ta đang ở nơi hai đầu nỗi nhớ - nhưng có lẽ anh ơi – tiếng chim quốc hôm nay mà anh và chúng tôi đã cùng nghe và hình như cũng đang hòa nhịp cho chúng ta và tất cả mọi người một niềm nhớ về cho những ngày xưa khi chưa thể gọi là hoang phế phải không anh ?????

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bóng dáng em đã nhập vào tượng đá 
Ta thấy hai hàng lệ ứa trăm năm 
Đà Nẵng ơi, nơi đây chừ xa vắng 
Bao nhiêu nỗi buồn hoang phế trong lòng 
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

(Hồn Thiêng Trường xưa – NguyenMiênTịnh)

Ở đời – có những con người phải ra đi – có những con người còn ở lại – xứ sở quê nhà dấu ái ấy mà chính ngay cá nhân tôi chưa được một lần về thăm, vì cứ mãi còn nặng gánh phong trần và cứ mãi đi tìm cho mình những mảnh vỡ hồn hoang – phải vậy không anh. Có những người con ra đi nhưng còn có ngày về - nhưng cũng có những người ra đi mà chưa một lần ghé lại – hầu như anh và chúng tôi chưa một lần về lại chốn xưa để nhìn về cho một cây đa, con đò và bến cũ… năm 2007 cũng về một lần trong một chuyến công tác gấp gáp của ngành… nhưng khi ngang qua trường cũ, tôi xin bác tài chạy chậm lại để cho chúng tôi nhìn lại vách tường với những rêu phong, nhưng rồi anh ơi – chỉ thoáng qua trong vài giây phút, đúng là qua đi như một cơn gió vô tình thổi ùa qua những khung cửa lớp ngày xưa, thế rồi từ đó mất hút …. Cuối cùng – COI NHƯ KHÔNG đó anh ạ, với những người khác mỗi khi về thăm lại quê nhà thì vẫn còn có người này, người kia biết mà đón đưa, còn chúng tôi – chỉ một mình lặng lẽ đi về như một cơn lốc – không có ai hay biết, không ai tiễn đưa, không ai chào đón, hầu như chỉ với một mình và một bóng – nhìn lại cho ngôi trường quá nhiều kỷ niệm… để rồi tự về và tự ra đi, vào tới khu vực Điện Bàn có lẽ cảm thấy mắt mình cay cay…. Từ đó hình ảnh Trường xưa và thành phố thân yêu… không một ai hay biết là chính mình đang khóc thầm trong tim…. 

Còn ở đây, khi chúng trôi cũng đã trải lòng cho một thi phẩm mang tính đớn đau như thế - có lẽ anh MiênTịnh cũng như chúng tôi, trong chúng ta ai ai cũng còn có cho mình những tâm tư phải không anh, có thể chúng ta là những con người vô tình với kỷ niệm phải không thưa anh, có lẽ chúng ta là những con người vô ơn với ngôi nhà Mẹ hay là chúng ta là những con người quên mất biền biệt dấu tình xưa, phải thế không anh, đêm nay nơi thành phố hoa đèn này, khi mọi người đều đã say chìm trong giấc nồng của một ngày đã qua – có lẽ chúng tôi ở nơi đây và anh đang nơi ấy xa xôi kia – chúng ta đều chưa nghỉ được và cứ còn mãi những nỗi sầu hoài vọng phải không ?, ở đây khi viết loạt bài này, chúng tôi đã nhỏ lệ thầm xuống bàn phím vài giọt buồn không tên – cũng như chính anh khi cảm tác lên thi phẩm Hồn thiêng Trườngxưa, có lẽ anh cũng phải nhỏ vài giọt buồn như chúng tôi vậy….  (lệ buồn - ngưng viết và đi rửa mặt……)

Cả anh và chúng tôi – cùng với nhiều người con nhà mẹ, có lẽ chúng ta đã là những người con tạm cho là xa xứ, tha phương chưa tìm về với một tháng ngày xưa cũ… như vậy có tội tình lắm không anh… ai sẽ là người trách mắng cho chúng ta đây ? ai sẽ là người sẽ hờn dỗi và quay lưng lại để một lần không thèm nhìn về cho anh em mình đây? Và ai sẽ nói lên câu là anh em chúng ta là những con người tệ bạc đây hả anh ?, có lẽ đây không còn là một bài cảm nhận hay một cảm xúc gì về cho một hồn thơ SaoMai nữa. mà chính ngay đây, giờ phút này trên mảnh đất Sài thành đang lặng yên cũng như trên vùng đất miên man Long Thành của anh đang chìm đắm trong cơn mê gọi hồn của loài chim quốc ma quái… thì đây là một lá thư chất chứa những dạt dào tình cảm, một lời tâm sự của chúng ta trên một bàn tiệc thần thoại nào đó sau chén ly bôi, tôi và anh đang cùng nhau ngồi tâm sự để trải hết lòng dạ của mình trên cuộc đời này đó phải không anh… Từ trước đến giờ chưa khi nào mà tôi viết về cho một thi phẩm nào mà tôi đã nhỏ lệ thầm trong tôi – kể cả thi phẩm Nơi Ta Về của chị thi nữ KimVui – nhưng hôm nay thi phẩm HỒN THIÊNG TRƯỜNG XƯA của Nguyễn Miên Tịnh đã lấy đi nước mắt của NgNgHải rồi đó anh ạ… rồi đến khi những tâm tư tình cảm này đã được đăng đàn lên sân trường cũ – thì ngoài anh ra – còn biết bao nhiêu giọt sầu buồn sẽ còn mãi chảy xuống nữa hả anh ??? 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Là kẻ tha phương ta về chốn cũ 
Kỷ niệm cho em ngày ấy chưa phai 
Tình yêu học trò ngậm ngùi sống lại 
Áo dài em bay trắng cả con đường 
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

(Hồn Thiêng Trường xưa – NguyenMiênTịnh)

Tại sao với tất cả những thi nhân SaoMai khác khi viết cảm xúc về cho những thi phẩm thì chúng tôi đã đưa rất nhiều tác phẩm thi ca của chính người đó để chúng tôi viết – còn ở đây với anh MiênTịnh thì chúng tôi chỉ chọn lựa độc nhất một bài – điều đó có lẽ với tất cả quý độc giả sẽ thừa hiểu rằng: vì một khi chúng tôi đưa lên như thế - là vì trong Hồn Thiêng Trường Xưa này – hầu như anh Miên Tịnh cũng đã nói lên tất cả những nỗi niềm của chính anh – cũng giống như những nỗi nghẹn ngào cảm xúc như là của mỗi con người vậy, chính vì vậy mà một khi đã xem qua thi phẩm này của anh, thì chúng tôi đã đọc đi đọc lại “rất nhiều lần” và cũng đã có những cảm xúc…. Còn với loạt bài này hầu như vì tư duy của chúng tôi – hình như đây chưa phải là một bài viết về cho anh MiênTịnh, mà có lẽ chính vì sự đồng cảm đó, thông suốt đó – mà những nỗi tâm tư nhọc nhằn ở đây, đã mang một tính chất cùng với anh để tâm sự về cho chúng ta những tình cảm về cho một kỷ niệm ngày xưa – thông qua những ly rượu tình đời mà hình như anh và chúng tôi – chúng ta cùng ngồi lại và uống nó vậy… Ở đây – anh MiênTịnh là người nói trước sau khi anh đã cạn chén ly bôi trên một bàn tiệc đơn lẻ… thì còn lại với chúng tôi cũng đã cạn hết chén sầu đời… để rồi đến phiên chúng tôi cũng lại nói và tỏ bày lên cho mình những tâm tư sầu lắng như thế…. Có thể chúng ta đang cùng nhau trên một bàn tiệc đơn lẻ trong một không gian trầm lắng – để rồi anh nói tôi nghe, và chúng tôi nói anh ngồi anh suy tư, trong khi ở đâu đó xa lắm hòa nhịp trong từng câu chuyện… tiếng quốc cứ mãi gọi về cho những linh hồn hoang dại – mà trong đó “hình ảnh Trường xưa” không thể nào nhạt phai trong chúng ta được phải không anh ???

NguyễnThuMiênTịnh- một con người mang nặng hoài bão và luôn nhớ về cho một hoài niệm như chúng tôi vậy, cũng còn có những nét suy tư, những nét tương đồng, và những sự đồng cảm – nhưng chúng ta chưa thể nói ra cửa miệng, và anh đã là tác nhân của khoảng hàng trăm thi phẩm trên sân trường cũ, còn chúng tôi – hầu như cũng đã trải dài không biết hết chưa với những nỗi niềm như thế cũng trên sân trường này vậy. một thời rồi một đời cứ mãi bình lặng và trôi đi như một dòng sông ngày xưa của anh – của chúng tôi – và tất cả những người con nhà Mẹ này – có lẽ - anh ơi, tháng ngày cứ mãi bôn ba- cuộc đời cứ còn lắm mãi xót xa và thương đau, và nhất là tiếng chim quốc cứ còn mãi vọng về… cứ làm cho chúng ta mãi mãi nghĩ suy rất nhiều phải không anh ???

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ta ngỡ ngàng đứng bên cầu hoài niệm 
Trường xưa chập chờn dưới đáy sông sâu 
Giờ ra chơi, than ôi! nay còn đâu 
Ai gọi hồn ta giữa chiều cổ viện.

(Hồn Thiêng Trường xưa – NguyenMiênTịnh)

Hình như thế là hết rồi phải không, hôm nay trên những trang giấy giấy nhỏ này, chúng tôi không hiểu đây là một bài cảm nhận đúng nghĩa – hay là một lá thư tâm tình của chúng tôi đang gửi về cho cái xứ Long Thành đang có những tiếng quốc kêu gọi hồn – để cho anh Miên Tịnh vơi bớt đi nỗi nhọc nhằn đang vây bủa trong anh, nếu hiện giờ thi nhân NguyễnThuMiênTịnh, nếu anh đang có những dòng lệ nào thấp thoáng trong tim, thì chúng tôi đây đang còn hiện hữu trên cái mảnh đất Sài thành này hay những lần đi công vụ bất cứ nơi rừng thẳm xa xôi nào đi nữa – thì tiếng quốc oan gọi hồn ai, vẫn cứ còn mãi kêu than để thay cho tiếng ve gọi hè trong mùa hè này đó anh Miên Tịnh ạ… Nếu vì loạt bài này mà người viết bài đã lấy đi những giọt nước mắt của anh trong đêm nay hay một khi loạt bài đến với anh một lúc nào đó, thì đêm nay chính người viết bài cũng đã có những giọt sầu đã rơi xuống bàn phím rồi anh MiênTịnh ạ…. Nỗi lòng và tâm tư, không còn như ngày xưa với tiếng thở than của Bà Huyện, với tiếng quốc gọi về cho một cõi lòng… mà ngày hôm nay – có lẽ ngay chính trong giờ này – chúng tôi cũng đã nhỏ những giọt sầu buồn rơi xuống cõi đời này trước anh để chứng kiến cho một tiếng gọi loài chim quốc oan hồn than trách cho một câu chuyện – Rồi ngày mai nào đó khi anh đã đọc được những dòng này thì anh cũng thế mà thôi. Có thể nói lên rằng Saigon – LongThanh – và cái xứ quê nhà Đanang… thôi thì ở đâu – cũng còn có những tiếng quốc kêu, tiếng quốc nhớ nhà – nhớ Trường xưa, và nhớ về cho một câu chuyện tình của chính anh – hoặc của ai đó…. Để rồi Sài thành hôm nay, hình như tôi cũng còn mang máng nghe lại tiếng của một loài chim quốc – cũng than oán lên tiếng gọi – cho một hồn hoang nào đó mà chưa thể quay về được…. 

Nguyễn Ngọc Hải
Cảm nhận về cho thi phẩm Hồn Thiêng Trường xưa _NMT

 Lại một lần cứ mãi dấu hồn xưa  <a href=Lại một lần cứ mãi dấu hồn xưa  Cimg4311" />
_____________________________________________
Về Đầu Trang Go down
Share this post on: reddit

Lại một lần cứ mãi dấu hồn xưa :: Comments

No Comment.
 

Lại một lần cứ mãi dấu hồn xưa

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Văn Thơ :: Forum :: Bình Luận Thơ Văn (Post)-