Em hoang mang nghe lá ở trong cây
Sự lặng tờ trước một cơn bão lớn
Mặt hồ yên, dưới lòng sâu sóng cuộn
Biết lòng anh đang nghĩ ngợi những gì?
Khi ngọt ngào say đắm đã qua đi
Ngày-bình-dị bỗng trở thành quá khó
Ta đã đi rồi, hay ta còn ở đó
Nếu ở đây, thì ta sẽ về đâu?
Những ngôi sao mộng tưởng đã trôi màu
Con đường cũ chẳng đưa về đâu cả
Nhắm hai mắt bỗng đời hoang vu quá
Có nhau rồi, sao mình vẫn cô đơn?!
Nắm tay em thật chặt nhé, đừng buông
Mình càng sống, niềm vui càng thưa nhặt
Ta cần nhau lúc chẳng cần nhau nhất
Để không quên trạm cuối ở đây rồi.
Nguyễn Thiên Ngân