Giấc mộng yêu đương không trọn vẹn mình ơi...
Chẳng phải hai ta ngược đường, ngược lối.
Chẳng phải anh, chẳng phải em có lỗi.
Tại hai đứa mình duyên muộn quá đi thôi.
Chẳng phải anh,chẳng phải em cùng thề thốt đầu môi.
Chẳng phải mơ yêu nhiều điều xa xôi quá.
Đơn giản bé xinh căn nhà hồng đẹp lạ
Ríu rít trẻ thơ,tay níu bóng cuối chiều.
Vậy sao mà hai đứa chẳng được yêu
Đi đến tận cùng niềm mơ thầm kín ấy.
Giản dị thôi sao trái ngang đến vậy..
Tại ai đây???ngăn ngã rẽ đôi mình..
Anh khóc đây này...duyên nợ nghẹn con tim.
Trở trăn đau khi đêm dài đổ xuống.
Muốn rũ tan đi cơn bão lòng phiền muộn.
Đến bên em quên mệt mõi ưu phiền.
Tình nhân à...Anh như một gã điên.
Chẳng qua được bến mơ,người như không tồn tại.
Vẫn nhớ câu bất biến đời mãi mãi.
Nhưng đau... khi em ..con gái lỡ thì.
Làm tình nhân e chẳng được điều chi.
Lỡ cái quyền xưng cho mình tiếng vợ.
Lầm lũi nuôi con sẽ 1 đời bão tố.
Bàn tay sẽ thô lên theo năm tháng cuộc đời.
Tình nhân à..Mình dừng lại đây thôi.
Em bước đi đi tìm cho mình bến mới.
Nơi hoa thơm và trời xanh diệu vợi.
Quên nơi anh miền xưa tối úa màu.
Xin em đấy.... đi đi
Lối Thu Xưa