Không phải Hà Nội - Sài Gòn để nhắn gửi nhớ thương
Chỉ có con đường mòn xanh loang rêu phủ
Nhớ dáng Cha yêu vẫn miệt mài lam lũ
Nhớ bóng Mẹ gầy ấp ủ nỗi thương con...
Từ lâu lắm rồi con đã thôi nỉ non
Chỉ dành cho Mẹ Cha nụ cười giòn , vui vẻ
Cuộc sống mưu sinh ...nơi xứ người đơn lẻ
Con chỉ dám buồn ...lặng lẽ với đêm đen !
Con nhớ Mẹ nhiều giấc ngủ chẳng yên
Nhớ lắm Cha ơi...bao đêm dài thao thức
Mảnh trăng non bên thềm sao rưng rức
Chắc Trăng cũng nhớ nhà...nhớ Mẹ lắm ...phải không ?
Trời trở gió nhiều Cha nhớ đắp chăn bông
Mẹ đừng tựa cửa ...ngóng trông con rồi khóc
Lo lắng cho con phương trời xa khó nhọc
Sức khỏe thế nào ...có biết bảo bọc bản thân ?
Cha Mẹ ạ !
Con vẫn là con .Vẫn là một thiên thần*
Vẫn biết thương lấy thân trước dòng đời vật vã
Biết vực dậy bản thân sau một lần vấp ngả
Biết yêu luôn cả lọc lừa...dối trá...mà đau !
Con nhủ lòng ...bỏ tất cả lại phía sau
Nhưng Mẹ ạ ! Cuộc đời ngoài kia khác nào đao kiếm
Con có ở ác chi đâu ....sao đời nhuộm con đến tím
Người ta cuối cùng ...cũng tìm kiếm hạnh phúc khác... thay con
Biết nói gì cho đủ lòng con ?
Trong những đêm ...mỏi mòn như hóa đá
Chuyện chúng con ...dở dang rồi .Mẹ ạ!
Con cũng hiền ngoan sao đời đối với con nghiệt ngã quá trời !
Con sẽ về bên Mẹ ,Mẹ ơi !
Về bên Cha như ngày còn bé dại
Vùi hết đa đoan vào tận cùng xa ngái
Ngủ một giấc dài ...gối tay Mẹ .Bình yên .
_Ngọc Nhu_