Nếu như chỉ cần khóc lên để giết đi một thương nhớ
Người sẽ tìm cách nào khác để quên, để từ bỏ
Hay chỉ cần khóc lên?
Ngày ta gặp con người này trong đời thuộc về một ngày nào đó không tên
Ngày ta như nhánh cây khô chênh vênh trong trận bão
Người này ghé đến và hỏi ta có cần thêm một hơi ấm
Và một câu chuyện để bớt cô đơn?
Ngày tìm thấy người này ta đã nghĩ cuộc đời mình không còn điều gì khác để cảm ơn
Đã nghĩ tất cả những khổ đau đã trải qua trong đời là xứng đáng
Cuộc đời này về sau sẽ chỉ còn những ngày tháng
Để sống và yêu thương.
Nhưng có lẽ vận mệnh luôn là thứ cuộc đời này ta không thể đảm đương
Vết thương sâu là vết thương đến từ người mình thương nhất
Nỗi đau không tên nhưng đau đủ lâu mà không cần nước mắt
Là nỗi đau trên ngực mình.
Ngày nhìn người đi về một miền khác có bình minh
Ta đã nghĩ khổ đau trong đời là bất biến
Bản năng muốn thét lên nhưng cổ họng mình đau điếng
Nước mắt đã không thể rớt thêm cho hờn tủi trong lòng.
Giá khóc được một lần rồi cho dù cả đời này sẽ đổi lấy lặng câm
Ta thà chọn khóc để quên hơn bây giờ là ráo hoảnh
Tại sao phải yêu thương một trái tim sau rất nhiều gió bão
Rồi tự tổn thương mình?
Người đã chọn con đường nào thật dài mà không cần ta phải bước đi chung
Đã chọn những bình minh không cần ta nhắn nhủ
Ngôi nhà của người ở nơi kia sau những lần ngái ngủ
Ta không được chọn để chung vui.
Nếu có thể khóc lên để những ngày sau quên hết một con người
Người sẽ chọn khóc một lần hay sẽ dặn mình cười rồi cứ thế chơi vơi?
_ Cà Phê _