Ngày qua đi ngày tàn không trở lại
Hoàng hôn buông nhè nhẹ cuối chân trời
Thuyền lờ lững chở Thu về sông vắng
Hàng cây sầu lất phất dưới mưa Thu
Trăng sáng quá nay vừa tròn mười bốn
Khi ba mươi em vẫn nhoẻn môi cười
Đêm tháng bảy lung linh trời rực sáng
Ngõ dài sâu lấp lánh những vì sao
Em lại muốn mang Thu cùng lên phố
Vội vàng thôi vì chiếc áo trao anh
Đêm gối lạnh sương nằm lên gác cửa
Cầu bắt qua mà tháng tám mưa phiên
Thời gian nhé đừng hờn trên tóc mẹ
Đừng đuổi theo ôm xiết lấy tay anh
Thà để em một mình nghe sóng vỗ
Biển dù xa nhưng tâm em loanh hoanh
Thu đã đến bao lần Thu đi nữa
Ta ngồi đây mòn mỏi cánh chim chiều
Dòng Thơ cũ quay về trời kĩ niệm
Lá rơi nhiều hàn lại vết thương thôi.
HXT