Có những người chỉ vì một lần bị thương...
Mà cả đời sợ những nỗi đau!
Hoặc chỉ vì một lần mất nhau...Mà không yêu ai nữa
Người ta tưởng mọi vết thương rồi thời gian sẽ chữa
Nhưng tuổi xuân... thì có đợi chờ ai?
Tới một ngày khi đứng giữa ban mai
Họ nhận ra tóc xanh...giờ bạc trắng
Trong cuộc đua không có người chiến thắng
Họ bàng hoàng nước rút để được chi?
Đổ tại trời xanh reo nước mắt hoang bi
Hay tự trách mình...đã đôi lần chối từ một nửa
Để ấp ôm hoài cái mối tình mục rữa
Tan nát hết rồi...vò...bứt...với thời gian!
Chẳng thể nào phơi bày được tâm can
Họ thét gào với lời thơ con chữ
Tình yêu ơi mi là con thú dữ
Nghiền nát mê say...mang đau đớn đến muôn người !
Hữu Duyên