Chuyện chúng mình đến phải...dở dang thôi
Anh nghe thấy rồi, tiếng thì thầm của gió
Lời thơ nào mình viết ... rồi để ngỏ
Gió bảo! Gió thấy rồi những hạt lệ vỡ tan
Chuyện chúng mình như hoa cải nở vàng
Đẹp mơn man trong nắng chiều quá khứ
Chợt hôm nay gió lùa nghe tin dữ
Hoa hết nhựa sống rồi...hoa xin lỗi, đợi mùa sau!
Chẳng có nỗi buồn nào diễn tả hết niềm đau
Lỡ mất mùa yêu rồi... mùa sau yêu ai nữa?
Chẳng có cách nào để trở về quá khứ
Ươm lại mầm hoa cho kịp nở mùa này.!
Vậy thì thôi gió đừng đùa vạt nắng trên tay
Để em tôi say trong niềm khao khát mới
Lời thơ đi hoang mệt nhoài trong hơi thở
Luống cải hoa vàng, bung nở... rồi rơi...!
Hữu Duyên