Mỗi lần yêu là một lần khắc khoải
Ngóng trông trong héo hắt mỏi mòn
Thất vọng chất dầy thêm thất vọng
Môi hôn người đã nhoà nhoạt màu son
Bước cao thấp trên đường ngược dốc
Sức còn đâu như thuở xuân tràn
Xa xôi quá dẫu đưa tay với
Chẳng thể nào vịn níu nổi thời gian
Thôi bỏ lại khoảng trời nhung nhớ
Ân ái như mây theo gió bay rồi
Kệ da diết ngủ vùi trong chăn gối
Chôn dấu cuộc tình cùng dĩ vãng phai phôi
NTLA