SAO BĂNG
Quê nhà, đêm thật bình yên,
Sao khuya nhấp nháy tận miền xa xăm.
Đột nhiên một mảnh Sao băng,
Vạch lên tia sáng loằng ngoằng trời Tây.
Đêm nay sao có vẻ dày,
Muốn mây cản bớt mà mây rã rời.
Chập chờn dăm bảy cánh Dơi,
Làm sao lấp nối sân trời mà che?
Gió Đông hun hút thổi về,
Sao Băng lại lóe vài tia cuối trời.
Cổ nhân xưa dã dạy rồi,
Phận người như chấm sao nơi cửa trời.
Mỗi khi một ánh sao rơi,
Ấy là báo hiệu có người đi xa.
Đêm nay sao sáng nhạt nhòa,
Thương người xấu số lìa xa cõi đời.
./.
Lê Hải Châu