Có bao giờ thảng hoặc trong những giấc mơ
Anh giật mình gọi tên em- người đàn bà giấu mình trong đêm cô lẻ
Quờ quạng gối chăn- đêm dài quạnh quẽ
Đau đến tột cùng mà nước mắt chẳng dám rơi
Có bao giờ anh thấy nỗi chơi vơi
Trong ánh mắt dịu dàng em nhìn anh sau mỗi lần trông ngóng
Như mặt hồ lặng im vẫn lăn tăn từng gợn sóng
Khẽ khàng thôi bởi sợ vỡ sự yên bình
Có bao giờ trong mỗi sớm bình minh
Điều đầu tiên anh khát khao là ôm em trong vòng tay vững chãi
Ngồi vuốt tóc em mặc dòng đời mê mải
Bao ưu phiền tan theo tiếng cười em
Có bao giờ trong hạnh phúc êm đềm
Anh chạnh lòng nghĩ về em trong đêm dài lạnh giá
Vọng Phu ngày xưa chờ chồng mà hoá đá
Em có chồng đâu mà cũng hoá Vọng Phu?
Em- người đàn bà cam tâm đi bên cạnh đời anh
Những tưởng mình can trường và thôi khắc khoải
Nhưng cũng đôi lần bật lên câu hỏi
Có bao giờ... có bao giờ... có bao giờ... anh ơi!
N-N (Sương Mai)