Thứ duy nhất tôi nhớ về em là một ánh nhìn
Bởi con tim này đã khắc thật sâu đôi mắt ấy
Đôi mắt đã bao lần trong mơ tôi trở dậy
Những cái giật mình thổn thức mãi không yên
Buồn lắm người ơi đã vạn đêm thao thức triền miên
Chỉ một người con gái thôi mà cứ nhớ hoài không quên được
Nỗi nhớ ơi sao không chảy xuôi như nước theo dòng mà cứ cong mình lên cố ngược
Để được gì, hay chỉ là gieo khổ trong nhau?
Bến nước bãi lau có một người đã vô tình bỏ lại phía sau
Để một người ôm thương đau mà cứ đứng nhìn đò ngang đò dọc
Xác pháo phơi hồng bên sông còn đó
Những vết roi tình còn tím ngực bầm gan
Có một người con gái đã sang ngang
Cũng chính vì thế mà thiên tình sử còn dở dang đã vội vàng sang trang mới
Tự nhủ lòng mình chắc căn nguyên cũng bởi
Do ý trời nên sầu mới thiên thu.!
Hữu Duyên