Là một ngày gặp ai đó thật lạ trong đời
Người mà rất có thể mãi sau này khi họ ra đi mang theo mọi tiếng cười
Mình mới biết rằng mình cần họ như là hơi thở...
Là những tháng ngày cần che chở
Như con tàu lạc lối giữa đại dương
Chợt nhớ mình đã từng mơ như ngàn vạn người thường
Về hạnh phúc, về tin yêu, về những điều giản dị
Rồi nhìn bóng mình mà đi qua những cơn mê mị
Trở về rỗng không như một căn phòng
Đã hoác huơ vì những bão giông...
Người ấy cần niềm tin rằng chỉ một cái nắm tay cũng đủ ấm lòng
Và không cần nói gì nhiều cũng hiểu nhau như là tri kỷ
Đừng ràng buộc nhau bởi những quan tâm hay chở che bền bỉ
Chỉ là một người đến vào một khoảnh khắc trong đời
Thật sự đáng tin, thật sự kiệm lời
Cho người ấy dựa vào vai khi tàn rồi một ngày mỏi mệt.
Người ấy không hứa có họ cuộc sống của mình sẽ toàn những điều tốt đẹp
Và chẳng có những cái ôm diệu kì
Nhưng người ấy hứa rằng nếu mình biết cho đi
Cả nỗi buồn, cả niềm vui, cả âu lo và hoang mang giữa tháng ngày trẻ tuổi
Cơn ác mộng hàng đêm sẽ không còn truy đuổi
Mình bình an trong cả cơn mơ...
Người ấy không cần những cuộc tình đẹp như một bài thơ
Cũng không cần bất cứ khi nào buồn đau thì mình đều ở đó
Người ấy chỉ cần mình thỏa hiệp lặng im, và biết vui vì những điều nho nhỏ
Cuộc sống này chắc dễ chịu bao nhiêu.
Người ấy từng nói với mình rằng người ấy cần tất cả
Chỉ không cần tình yêu.
(NGƯỜI ẤY - Trần Việt Anh)