Tự dưng muốn làm một kẻ mất trí lang thang giữa cuộc đời
Dẫu chẳng biết trước rồi sẽ buồn hay vui
nhưng ít nhất sẽ không phải đối diện với những chơi vơi
khi mỗi bước đi đều phải chênh chao giữa hai chiều quên - nhớ
Hoặc nếu có thể, thì làm một kẻ điên, mặc kệ tất cả những đớn đau, trăn trở
Cứ sống là sống thôi.
Hay là trở thành một kẻ lãng du, xếp hành trang đi tìm những vùng đất xa xôi
Nơi không có loài người ở đó
Để những ngày còn lại của cuộc đời được hòa mình với cỏ cây, trăng sao, mây gió
Có thể sẽ buồn, nhưng ít ra những thứ đó,
không biết cách làm tổn thương nhau.
Cũng có lúc muốn nhắm mắt lại rồi cái chết sẽ đến thật mau
Để không còn phải gánh chịu những cơn đau tinh thần hay thể xác
Đi hết một kiếp người dẫu buồn hay vui rồi cũng trở về bụi cát
Tan giữa hư vô.
(HAY LÀ... - Vân Jenny)