DỊU DÀNG
Bởi em ít nói hay cười,
Bạn bè vài đứa cũng hơi mếch lòng.
Khai trường bữa ấy người đông,
Tìm em , tôi đã phải vòng nẻo xa.
Ôi trời! Cả một rừng hoa,
Thấy em thấp thoáng trong tà áo xanh.
Em đang nhỏ nhẹ dỗ dành,
Học trò lớp Một ngồi quanh lễ đài.
Em buông nhẹ mái tóc dài,
Mặt trời chiếu xuống bờ vai hững hờ.
Nắng giờ cũng chỉ vàng mơ,
Gió lay nhè nhẹ lá cờ vàng sao.
Nắng lên độ nửa con sào,
Học trò các lớp nối nhau diễu hành.
Em cười nhỏ nhẹ:” Chào anh”.
Tôi mơ mình được trở thành trẻ thơ.
Nắng lên đỏ sắc lá cờ,
Còn tôi tủm tỉm ngồi mơ Dịu Dàng.
./.
Lê Hải Châu