LƯƠNG DUYÊN
Một lần xuống biển Sầm Sơn,
Mưa chiều, tôi bỗng thấy buồn vu vơ.
Lang thang bãi cát hàng giờ,
Gặp em như kẻ ngu ngơ lạc đường.
Chiếc ô lúc hạ lúc giương,
Thoáng trông đôi mắt thất thường nhìn quanh.
Tôi như lãng tử thị thành,
Tự dưng giục bước chân nhanh kịp nàng.
Hỏi em sao cũng lang thang,
Thẫn thờ em bảo họ hàng thì xa.
Mải chơi có chút đưa đà,
Về nơi phố thị hóa ra lạc đường.
Tôi như quân tử bất thường,
Nhận bừa:Anh cũng đồng hương đây mà.
Sầm Sơn rộng có bao xa,
Anh đưa em lại quê nhà được không?
Lúc đầu em chẳng yên lòng,
Thấy tôi hăng hái nên không nói gì.
Thế rồi hai đứa cùng đi,
Lạnh trời, tôi chẳng nói gì với em.
Xe băng xuyên suốt màn đêm,
Đưa em về lại bến thuyền, dòng sông.
Tới nơi em mới yên lòng,
Giữ tôi ở lại dòng sông bến thuyền.
Thế rồi trời định lương duyên,
Để tôi ở lại cái miền đất xa.
Đến nay đã mấy mùa hoa,
Em cười, em bảo đúng là lương duyên.
./.
Lê Hải Châu