Hồ Xuân Thu Vip
Tổng số bài gửi : 483 Xem : 74657 Ngày Tham Gia : 26/04/2014 Đến từ : Tp.hcm
| | Chiếc Gối Bông Gòn | |
GỐI BÔNG GÒN CỦA NỘI Hoa Gòn nở giữa tháng tư Đong đưa gió thổi trên đồng Mía Lau. À ơ..tiếng võng thuở nào Nội ngâm câu chữ ngọt ngào quê hương Trái Gòn buông thỏng tôi thương Trước sân nhà nội ngõ đường lao xao Búi đầu tóc nội trắng phao Nội mang tiếng võng hôm nao đi rồi Hoa Gòn trắng muốt đâm chồi Tháng Tư não nuột trong tôi...nhớ bà. Đã Tám năm trôi qua, khi tôi nhìn mặt nội lần cuối cùng trong chiếc áo quan với đôi mắt dường như đang ngủ ấy nội vẫn trở về trong những giấc mơ nhìn tôi trìu mến nhưng mỗi lần tôi ôm nội, nội lại kiếm cớ lãng đi cố tình xa rời cho tôi kiếm tìm, gào thét thảm thiết đến đau cổ họng, trán rịn mồ hôi tôi choàng tỉnh cơn mê trong lúc nửa đêm và ngồi dậy khóc ngon lành. Thật kì lạ khi tôi có cảm giác mạnh về cây Gòn mỗi khi tôi đi qua nó, vì hoa Gòn cũng không đẹp lắm và trái to đong đưa buông thõng xuống mặt đất thì lá của nó cũng đã tàn, những cành khẳng khiu càng tôn vinh tính xù xì màu xám khi nó khô trái nứt ra lộ những mãng bông Gòn trắng muốt như những chú Gà con mới nở đã chọc nát một phần quả trứng chỉ thò đầu lộ cái mãng lông xinh xinh nhưng lười không muốn bước ra ngoài. Ngày ấy trước sân nhà nội bên cạnh bờ ao có một cây Gòn to lá rụng đầy mỗi khi trái của nó chín treo lủng lẳng bên cạnh hàng rào bông Giấy nở hồng cả gốc trời cạnh bờ ao nghiêng nghiêng, dưới nước là đầm Bông Súng mênh mông cứ mãi bị té nước vì đàn cá chen nhau lướt sóng thì tôi cũng nghe tiếng quét nhẹ đều sột soạt từ ngoài sân vọng vào, cát bụi mờ bay trong cơn gió nhẹ cuối chiều khi ông mặt trời cũng khuất ngọn Lành Canh. Bỗng nội gọi tôi lấy cái nhánh Tre ''thọc'' những trái Gòn khô cho rơi xuống đất để hai bà cháu nhặt vào cái nia bên cạnh, chưa đầy 5 phút tôi đã hoàn thành nhiệm vụ khi hàng chục trái Gòn khô nằm sóng soài trên mặt đất nhưng có khi bất cẩn làm một trái tí chút trúng đầu bà ,gương mặt tôi hốt hoảng tí nữa đánh rơi ''cây cùn ngoéo'' nhưng sau khi trái Gòn phượt qua mặt không hề hấn gì bà móm mém cười làm cho tôi cũng thấy nhẹ lòng. Những trái Gòn này được Nội dùng làm Gối nằm sau khi chúng tách ra thành bông cho vào tấm vải được bàn tay khéo léo của nội theo đường kim mũi chỉ vài canh giờ đã xong mà không cần phải ra chợ tốn tiền mua. Nhắc tới bà Nội tôi ai biết thì cũng đều lắc đầu ngán vì Nội nổi tiếng khó theo kiểu phong kiến gọi là ''Bà già xưa'' ngoài sự kĩ lưỡng sạch sẽ nhưng ngày nội về cái vùng đất này làm dâu thì bà mẹ chồng còn ngán vì đã cưới về một cô con dâu chữ nhét đầy bồ Lúa giống như sợ nói không đúng sẽ bị bắt bẻ vậy. Mà cũng đúng như vậy vì nội sinh ra trong một gia đình phong kiến, từ nhỏ đã được dạy tiếng Pháp học luyện kinh thư, các ông cậu em của bà đều là những nhà giáo khó tính, riêng người em Út thứ Mười thì chữ rất đẹp dạy giỏi nổi tiếng chắc có lẽ là như vậy mà con ông từng người đều có chân trong Tòa án, nghành luật sư, báo chí...và các cháu học lực rất xuất sắc. Bà nội do là chị cả phải đỡ đần các em thậm chí phải đi hỏi vợ cho em trai sau khi chị đã yên gia thất nên việc bút nghiêng theo thời xưa của phận Nữ nhi đã là quá đủ rồi. Ông Nội tôi mất để cho bà một mình vò võ đơn côi, sau bửa cơm chiều chỉ còn lại khai Trầu mà thỉnh thoảng những đứa cháu Nội như tôi qua ''ngoáy'' cho bà, sau khi Vôi đã thấm, Cau đã nát, Trầu đã có màu đỏ thì cũng chuẩn bị đưa cái ống nhổ cho bà như thói quen. Ly Trà nóng được tôi rót ra từ cái bình trắng được để cận thận trong cái vỏ Dừa lớn có nắp,tôi nhẹ nhàng hớp từng ngụm nóng như để thưởng thức bàn tay khéo léo của bà vì nổi tiếng nấu ăn rất ngon. Món ăn yêu thích nhất của bà là Chuối, Khoai Lang, lúc nào trong tủ cũng có hai món ăn yêu thích đó, chính vì vậy đến bây giờ tôi vẫn còn bị mẹ trêu rằng ''mày giống bà Nội quá đi''. Thời ấy còn bé lúc nào cũng được Nội cho quà bánh chỉ là 1 đồng xu, hay cái bánh thì tôi hăng hái vô cùng, và chạy đi nhanh nhẩu khi Nội sai đi đồ tiệm có khi là mua Dầu Lửa về thắp đèn, hay mua gói Trà Con Chuột..Lúc học cấp Hai đêm đêm tôi đem sách vở qua nhà Nội học và ngủ cho nội đỡ sợ ma, nằm trên Đi-Văng tôi thì lo đọc bài còn Nội thì ''lảm nhảm'' đọc thơ của Khổng Tử lẩn trong tiếng võng kẻo cà kẽo kẹt , tôi trẻ con cứ bảo thầm '' Bà Nội lại văng Nho chùm nữa rồi, làm con học bài không được đây, thôi con ngủ trước vậy'' . Nghe nội đọc thơ và nói tiếng Pháp một mình làm tôi ríu mắt ngủ quên cả thổi đèn đã lặng đi từ lúc nào, cảm giác ấm áp bao trùm thân thể khi chiếc chăn choàng lên người tôi thấy bóng dáng lờ mờ của bà sau ánh đèn trong cơn mơ màng. Tháng Tư này hoa Gòn nở trắng muốt, từng trái dài buông thõng làm tôi nhớ Gối nội tôi nằm, nhớ tiếng chổi Dừa sột soạt ngoài sân, nhớ cái Ki nội hay dùng hốt rác và ánh mắt đầy khói của Nội khi dùng lửa đốt đám lá Tra, vỏ Dừa bên cây Bồ Đề lâu năm ngã bóng xuống trông theo những đám lá vàng thong thả bay theo chiều gió của nắng lên. Nhớ hàng rào hoa Giấy ngày nào đỏ một góc bờ ao đối diện có hàng Me thả bóng xuống mặt nước xanh ngắt có đàn cá Rô Phi rượt đuổi tóe nước chen dưới đám Bông Súng nở hoa đỏ hồng trong nắng sớm. Và tôi cũng không còn nghe kể vanh vách từng tác phẩm như Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử, Hồng Lâu Mộng, Tây Du Ký, hay những tác phẩm thơ của Lý Bạch, Hồ Xuân Hương, Kiều trong Nguyễn Du nữa cũng như sự hối tiếc và buồn vì đã đánh mất đi một người bà sâu sắc và tài năng mà thời tuổi trẻ tôi đã vô tình chưa kịp cảm nhận, để bà lẻ loi đọc thơ hay nói tiếng Pháp trong đêm một mình, còn tôi thì nằm ngủ ngon lành. Đối với tôi tuổi thời thơ ấu bà thật đáng sợ vì khó tính, nhiều khi lỡ mặc cái áo sát nách hay quần đùi là bị chửi một trận tơi tã hay quét nhà không cong lưng xuống thì coi như hôm đó ăn cơm không ngon rồi. Một mùa Thu tháng Tám sau khi vài ngày làm sinh nhật tôi thì cũng là ngày mất của bà, tôi đau đớn khi nhìn từng xấp áo Bà Ba mới tinh còn thơm mùi xà phòng cũng như bộ áo dài bà giữ cẩn thận đã mang theo, và chiếc gối Bông Gòn ngay ngắn dưới mái đầu tóc trắng cũng hạnh phúc theo bà xuống dưới cửu tuyền trong đôi mắt như ngủ, miệng bà như cười nhìn an ủi từng dòng nước mắt của tôi ướt đẫm hai bên má. Bây giờ cây Bông Gòn ấy không còn nữa, một khoảng đất trống đã vùi lấp đi bờ ao ngày nào, hàng Dừa xanh trong gió cũng đã ngã xuống tự bao giờ, hàng Bông Giấy, ao Bông Súng chỉ còn là trong kí ức trong tôi. Để rồi tháng Tư này ngày ấy trở lại một cảm giác bâng khuâng khó tả mỗi khi tôi đi ngang cái cây ấy thậm chí cũng không dám nhìn lâu sợ ngày xưa sẽ làm tôi buồn bã và ân hận vì đã chăm sóc bà không chu đáo để rồi giá như một phép màu huyền diệu tôi sẽ cùng bà đọc thơ , cùng thảo luận Tam Quốc Chí, tôi sẽ cùng ngoáy Trầu pha cho bà ấm trà để nghe đọc thơ Kiều của Nguyễn Du sẽ tuyệt lắm phải không bà...bà Nội ơi. -Viết cho Nội- Hồ Xuân Thu kính.
|
|