Tưởng không còn cảm xúc để nhắc đến một người
Đã làm tình cảm héo úa, rã rời, nhoẹt nhòe nước mắt
Vậy mà khi chạm phải vẫn thấy lòng se sắt
Ừ, thì người dưng...
Đã từng tha thiết nói tiếng yêu
Sau những con chữ cất giấu bao điều
Nhiều lần muốn đâm, muốn xé cho rách toang nỗi niềm thương nhớ
Nhưng cuối cùng trái tim không nỡ
Nên nhận về mình chỉ một chữ "ĐAU"
Người có quan tâm sao?
Ừ, thứ quan tâm đấy không bằng của một người xa lạ
Thôi, đừng đem những lời ngọt ngào dối trá
Tô điểm cho trái tim đã bị bôi xóa, nát nhàu
Mỗi người chọn cho mình một hướng khác nhau
Vì cớ gì phải dày vò thứ tình yêu bấy lâu không tồn tại
Người bước đi còn ta ở lại
Hoang hoải kiếm tìm, lạc lõng, bơ vơ
Vui người nói đôi lời, buồn người để ta thơ thẩn ngẩn ngơ
Ban phát chút tình cảm rồi lạnh lùng hờ hững
Ta cứ ngộ nhận, cứ hy vọng, giữa lưng chừng, lấp lửng
Vậy mà vẫn gắng gượng cười nói "Tôi ổn, không sao"
Mệt mỏi thật rồi, đừng như thế, rất đau!
Không đủ sức tiếc thương, cũng chẳng còn nước mắt
Chán chường, thất vọng, giờ chỉ hiện hữu nụ cười mỉa mai cùng im lặng
Biển yên rồi, đừng nỗi bão nữa, được không?
Quay lưng đi, đừng vì một phút yếu lòng
Mà khiến cả hai đều mệt mỏi...
-Nguyên Trinh-