Ngày buồn là ngày chỉ có thể cười thôi
Nhưng lòng vẫn mang bao điều khó tả
Vu vơ buồn với không điều gì cả
Mà ngập lòng mình xác lá sầu khô
Ngày buồn là ngày nhận ra mình quá đỗi ngây ngô
Nhớ thương cả những gì không còn hiện thực
Với những nỗi vu vơ đủ để làm mình thao thức
Giận lòng mình chẳng rõ nguyên nhân
Ngày buồn bàn tay mình vô thức vân vân
Những ngón lướt nhanh như cố tìm kỷ niệm
Chờ đợi cả những ánh nhìn âu yếm
Của một người nay đã bước đi xa
Ngày buồn là ngày ta muốn ở lại mình ta
Chẳng đủ yêu thương để dành cho kẻ khác
Gặm nhấm đắng cay vương đầy khúc nhạc
Rót chén tiêu sầu... sầu lại ...sầu thêm.
(Nghinh Nguyễn )