TÌNH ANH BÁN CHIẾUBên sông lặng lẽ riêng người
Vai trần thô ráp nụ cười héo hon
Cố rao tiếng gọi không tròn
Một manh chiếu mới sắt son hẹn thề.
Anh đi bán chiếu chưa về
Em người con gái lầu khuê rạng ngời
Nghe xa chua xót lời mời
Lòng riêng nặng nỗi xa vời u mê.
Dẫu rằng gác ngọc lầu khuê
Sao bằng đẹp mối đề huề uyên ương
Lòng nào khắc đậm yêu thương
Ngăn chia ngược lối tơ vương một đời.
Nỗi đau thốt chẳng nên lời
Tiêu tương nửa khúc gọi mời châu sa
Thời gian lặng lẽ trôi qua
Tình anh bán chiếu vẫn là hư vô.
Rồi đây kẻ Hán người Hồ
Nói sao cho đặng lời mô tỏ tường
Tình kia ngăn cách hai đường
Bến đò gác ngọc uyên ương chia lìa.
Lữ Khách