Sao bổng nghe lòng chợt nhớ xưa
Cây đa, bến cũ một chiều mưa
Vầng mây lờ lững, bầu trăng nhạt
Nẻo vắng lạnh tàn gió nhẹ đưa
Có phải hồn thương kêu réo gọi?
Cho lòng canh cánh một xa xôi
Sao trăng đã lặn, bầu băng giá
Mà nỗi u hoài mãi đến thôi!
Ai nghĩ rằng trăng đã hững hờ
Khi bầu hoang tịch vẫn chơ vơ
Cung đêm buồn bã, trời thanh vắng
Nhịp khúc thâm tình mãi ngẩn ngơ
Nhưng gió phương xa không trở lại
Chiều tàn vời vợi nỗi sầu ai
Xa xưa ngày cũ, trời thăm thẳm
Rủ bóng hoàng hôn trải ánh lay!
Nếu biết năm xưa để nhuốm buồn
Cho nay thơ trải, bút hồn tuôn
Thì đây cõi mộng gom về mối
Ủ ấp, ngân nga chuỗi sống còn
Ai bảo rằng thương chẳng để sầu
Khi nhìn cảnh cũ chết còn đâu!
Để cho nhung nhớ về xa vợi
Héo cánh mây trời phủ bóng sâu!