Diễn Đàn Văn Thơ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Văn Thơ

Giao Lưu Thơ Văn - Không Chính Trị - Tôn Giáo
 
Trang ChínhTrang Chính  Trang ChủTrang Chủ  Sự kiện  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share | 
 

 BỞI LÀ SỐ PHẬN Truyện ngắn: Ho Xuan Thu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Hồ Xuân Thu
Vip
Vip
Hồ Xuân Thu

Tổng số bài gửi : 483
Xem : 74997
Ngày Tham Gia : 26/04/2014
Đến từ : Tp.hcm

BỞI LÀ SỐ PHẬN Truyện ngắn: Ho Xuan Thu Empty
20092015
Bài gửiBỞI LÀ SỐ PHẬN Truyện ngắn: Ho Xuan Thu

BỞI LÀ SỐ PHẬN Truyện ngắn: Ho Xuan Thu 2rmpjsl
BỞI LÀ SỐ PHẬN
Truyện ngắn: Ho Xuan Thu


Cánh cổng mở toang , Lan đẩy chiếc xe máy nặng trịch vào nhà, chiếc xe Dream cũ kĩ bạc màu đã gắn liền với cô suốt quãng đường ở ghế nhà trường, và đây cũng là chiếc xe duy nhất của gia đình mà ba mẹ gửi lên cho cô con gái yêu quý.
Hùng cũng vội xuống xe và gạt chống nhưng vẫn đứng tần ngần ngó vào phía trong cánh cổng thấy Lan quay ra cậu hỏi:
- Mình vào nhà bạn có được không?.
Một chút lưỡng lự trên gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe lơ thơ vài sợi tóc rơi trên má của cô gái đẹp vừa bước đến tuổi đôi mươi, nắm chặt đôi bàn tay đong đưa Lan nhìn Hùng ân cần:
_ Lan mời Hùng vào chơi nhé, nhưng mẹ có dặn không được cho con trai vào phòng đó, Hùng là bạn học nhưng Lan cũng hỏng có dám nè. Hùng đẩy xe vào để cạnh cánh cửa phòng Lan đi, mình ra cái ghế đá bên kia ngồi nói chuyện nhé, đưa cặp đây cho Lan cất cho.
Thoáng bối rối nhưng Hùng đưa cặp đầy sách vở cho lan và đẩy chiếc xe máy vào trong. Đây là dãy phòng trọ bình dân dành cho sinh viên, cho những đôi vợ chồng nghèo vì cuộc sống mưu sinh phải tìm nơi đất khách.
Sau khi khóa xe cẩn thận, cất cặp cho Hùng và khép cánh cửa phòng của mình Lan dẫn Hùng đến ghế đá cạnh một phòng trọ của dãy đối diện. Lan đưa cho Hùng ly nước lọc và nói:
- May quá hôm nay trời không mưa, chứ như mọi hôm thì khó mà Hùng đến thăm Lan nhỉ...
- Bạn bè cùng lớp mà phải quan tâm nhau chứ, thăm nhau là lẽ đương nhiên mà. 
_ Mà mẹ Lan dặn rồi, không cho Lan tiếp xúc với con trai đó, mẹ bảo con trai hư lắm, mẹ sợ Lan hư giống con trai kìa. Lan phũng phịu.
- Mẹ Lan lo cho Lan nói thế chứ nhìn Hùng nè..là con trai mà có hư chổ nào đâu.
Sau khi nói xong Hùng đứng dậy chống nạnh xoay một vòng làm Lan lấy tay bụm miệng cười ngất.
_ Thôi đừng có trêu Lan, hư hay không do mình thôi, cha mẹ chỉ lo lắng một phần chứ không thể quản lý được đúng không?
_ Ừ..Lan nói đúng, Mẹ Hùng mất đã lâu, còn cha đã cưới người phụ nữ khác, Hùng sống với ngoại từ lúc lọt lòng, đôi khi buồn tủi vô cùng nhưng Hùng vẫn cố gắng vượt qua,như Trung Thu đêm nay đã hai mươi năm Hùng chưa có một ngày vui nào, đối với Hùng ngày Trung Thu với chiếc đèn lồng ông Sao, ăn miếng bánh mức ngọt lịm trong vòng tay người thân là một điều xa xỉ mà Hùng chỉ tưởng tượng. Khi lớn lên bao năm đại học là bấy nhiêu vất vả, có lúc Hùng khóc đến khi nước mắt đã cạn rồi Hùng cười, cười cho một mảnh đời bất hạnh. Vì vậy trong giấc mơ của Hùng ngày Trung Thu vẫn còn xa lắm, xa lắm...
Nói đến đây Hùng cuối đầu, ngân ngấn nước mắt, Lan cuống quých lấy trong túi áo ra chiếc khăn mùi xoa đưa cho Hùng nhẹ nhàng bảo:
- Hùng lao nước mắt đi, chuyện của Hùng kể Lan nghe rất buồn nhưng ai cũng có nỗi buồn riêng cả, Lan cũng vậy cha bỏ mẹ khi Lan hơn một tuổi, là một cô gái quê chân chất mẹ Lan rất đẹp và hiền hậu nhưng không đủ sức níu bước chân phong lưu của ba. Trước khi đến với mẹ, ba Lan là một chàng trai hào hoa từng tu nghiệp ở Pháp có biết bao nhiêu cô gái bao quanh nhưng ba vẫn đến với mẹ yêu mẹ rất nhiều. Nhưng sau khi công việc làm ăn bế tắc, việc kinh doanh nợ nần chồng chất ba Lan sinh ra rượu chè bê tha, những đêm mẹ chờ đợi là những đêm ba đang ôm ấp những cố gái trong khu phố đèn đỏ khi về đến nhà trời đã tờ mờ sáng nhưng vẫn không một lời xin lỗi, không một lời yêu thương nồng nàn như lúc ban đầu. Sau khi chia tay với ba vì không thể chịu đựng thêm nhiều cuộc cải vả triền miên, ôm đứa con còn đỏ hỏn trên tay mẹ Lan ra đi trong đêm mưa gió, một mình nơi đất khách dù vất vả đói rét vẫn nuôi Lan khôn lớn, mẹ đã hy sinh cuộc đời vì Lan , tuổi trẻ mẹ mất quá nhiều, bây giờ nhìn vết nhăn nheo trên đôi má và bàn tay mẹ Lan lại khóc.


Nói đến đây Lan cũng nức nở, trên bầu trời ánh trăng tròn cao vời vợi, mùi bánh nếp và khói nhan nhà bên bay nghi ngút. Hùng nhỏm dậy ngồi thỏm xuống đất và cầm lấy đôi tay Lan nhìn trìu mến:
- Lan đừng khóc nữa, mình và Lan rất giống nhau, Hùng rất thông cảm cho tâm trạng của Lan,mình nói chuyện gì vui đi..À..đã 7 giờ tối rồi Lan đói bụng không mình đi ăn tối nhé!!
Lấy lại chiếc khăn mùi xoa Hùng đưa ,Lan chấm hai hàng nước mắt nhìn Hùng :
_ Lan có nấu cơm buổi trưa chắc tí nữa Lan chỉ hâm nóng lại thôi, Hùng nán lại ăn cơm với Lan chứ?
- Hùng phải về để chuẩn bị bài vở ngày mai có tiết kiểm tra, Lan đừng buồn nữa nhé. Trước khi về Lan cho Hùng hôn lên trán Lan nha...từ nhỏ đến giờ Hùng thiếu sự ân cần trìu mới từ bàn tay của mẹ, được không Lan...?
- Thôi..mắc cở chết, Hùng ...ngại lắm đó .Lan quay mặt nơi khác để lọn tóc lòa xòa trước mặt ra vẻ xấu hổ.
- Năn nỉ đó, hôn tình bạn thôi mà, nhè nhẹ trên trán không có làm Lan bị thương đâu ...quay qua đi Lan.
Thấy Lan nín thinh Hùng lại ngồi gần nhưng Lan quay mặt bên kia, Hùng đứng dậy nhẹ nhàng đổi bên đối diện nhìn rõ gương mặt Lan, thấy cô không nói gì cậu vén mái tóc lòa xòa sang bên và đặt lên trán cô một nụ hôn, Lan vẫn giã vờ giãy nãy nhưng khi hơi thở Hùng đến gần Lan lại nhắm mắt đón nhận,tim Hùng như đánh mạnh , hơi thở dồn dập, đôi bàn tay run run vì đây là lần đầu Hùng ngồi cạnh một cô gái, có lẽ hai con người cô đơn giống nhau về số phận nên thấy gần nhau hơn về hoàn cảnh về tình yêu dù đó là tình yêu rất trong sáng.Lan cũng lấm tấm mồ hôi trên trán, cậu cũng chẳng hiểu vì sao nên nghĩ chắc do trời nóng.Khi mũi Hùng vừa chạm trán bổng Lan la lớn:
_ Á...á...á
Hùng giật mình và muốn bật ngửa xuống đất, sau khi loạng choạng chụp được thành ghế với vẻ hốt hoảng:
_ Cái gì vậy Lan.
_ Hùng..Hùng..đạp chân Lan
_Trời...thiệt hả?
Ngó xuống đất Hùng hết hồn, bàn chân bé xíu đã nằm trọn trong gót giày của Hùng, cậu cuống quých.
_ Ôi..xin lỗi Lan, Hùng sơ ý quá..đừng có giận Hùng 
- Không sao Hùng , do vô ý thôi mà, mình không có giận cậu đâu. Đôi mắt Lan tròn xoe nhìn Hùng cười tươi làm Hùng cũng nhẹ nhỏm nhìn đồng hồ 8 giờ nên giã từ Lan về định đứng dậy ra về bổng từ trong phòng trọ có đôi vợ chồng nói khe khẻ.
_ Anh ơi..cái vòi nó bị hỏng rồi...
_ Đâu có em vòi nó sáng nay anh thấy vẫn chạy tốt mà
_ Nhưng giờ nó đã hết nước rồi kìa..
_ Hồi sáng anh thấy còn nước mà em, tại em xài hao đó.
Nghe câu chuyện đến đây Hùng đỏ mặt, Lan cũng giã vờ như không hay không biết , cậu định cầm tay Lan đứng dậy thì đôi vợ chồng lại lanh lảnh.
_ Anh ơi...bơm nước thử đi anh..
_ Hồi sáng anh bơm rồi mà
- Thì bây giờ bơm thử đi, chứ sáng giờ bơm mấy lần em thấy có nước gì đâu.
- Anh ơi..hay cái vòi nó hư thật rồi, mai kiểm tra lại đi anh.
Bổng ba chủ nhà dáng người béo nặng nề đi đến trông thấy Lan và Hùng nên vội hỏi:
_ Bạn học con đó hả Lan.
_ Dạ thưa bà Năm bạn của con đó.
_ Trông cậu ấy gương mặt sáng sủa đẹp trai đáo để, hai đứa xứng đôi quá nha.
Lan mìm cười e thẹn nhìn Hùng, Hùng cũng cười tủm tỉm không nói gì.Trong phòng đôi vợ chồng ấy vọng ra, tiếng bà vợ oang oang.
_ Bà Năm ơi..cái vòi nước nhà em hư rồi.
_ Hả..vòi nhà em bị sao
- Nó hết nước rồi, bơm hoài mà không có, bà Năm mai kiểm tra dùm em.
_ Được rồi..mai bà sửa cho, nếu nó hư thì thay cái vòi khác, mà nó bị hư cái van rồi, vợ chồng mầy đừng lo, để mai tao mua cho cái mới.
Nói xong bà Năm đi vội và khuất sau mảnh sân rộng có vài chậu kiển lớn phía trước dãy phòng trọ của bà.
Lúc này, Lan của đưa Hùng ra cửa, ngồi trên xe máy chào tạm biệt cậu tỏ vẻ lưu luyến:
_ Lan ngủ ngon nhé!! hôm nay rất vui được ngắm trăng cùng Lan, Cậu nhớ ăn cơm và ngủ sớm, nếu ở nhà có ma thì gọi Hùng, mình sẽ qua liền.
Nói xong Hùng phì cười, Lan cũng nhìn Hùng ân cần:
- Hùng về đường xa cẩn thận nha, Lan không hề sợ ma, vì Lan là yêu tinh rồi không có ma nào ăn hiếp đâu.
Cả hai nhìn nhau cười vui rồi Hùng cũng đề ga xe đi, Lan đứng nhìn đến khi cậu ấy khuất bóng sau con hẻm. Cô quay trở vào bật công tắc điện căn phòng nhỏ bừng sáng, Tivi được khởi động tiếng ca sĩ Quang Dũng cất lên ngọt ngào, Lan tung tăng lấy quần áo vào phòng vệ sinh tắm rửa, từng dòng nước mát xối vào mặt làm cô dễ chịu, cô cảm thấy đói bụng, mà bửa cơm nào cũng như bửa cơm nào nó thật buồn tẻ, cô mới biết nơi đất khách quê người nỗi buồn không chỉ của riêng ai....
20.09.2013
HXT
Về Đầu Trang Go down

 Similar topics

-
» BÓNG MA NƠI CẦU THANG (Truyện ngắn Hồ Xuân Thu)
» Truyện Ngắn - Vũ Thanh Thế
» Truyện Của Ho Xuan Thu - Chị Em Con Tý
» Văn sáng Tác- Truyện Ngắn Nguyễn Thị Mây
» BẾN XE CUỐI NGÀY - Truyện ngắn của Vũ Thanh Thế
Share this post on: reddit

BỞI LÀ SỐ PHẬN Truyện ngắn: Ho Xuan Thu :: Comments

No Comment.
 

BỞI LÀ SỐ PHẬN Truyện ngắn: Ho Xuan Thu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Văn Thơ :: Forum :: Bài Viết Của Tác Giả :: Hồ Xuân Thu-