NHỮNG NGÀY KHÔNG THƠ
Đã trót tháng qua vườn thơ héo úa
Dáng nàng thơ hờ hững nét dung nghi
Chẳng hẹn hò sao…ai nở thế ? phân ly…
Lòng ủ dột như buổi chiều lạc lối
Chim chao cánh thì thào lời khẻ nói
Lá vườn xanh…thơ đã chín trên cành
Chùm nắng mai hớt hãi mấy tia nhanh
Gió chao đảo trên cành thơ rụng rã
Trên thảm biếc thơ “vang” lời vật vã
Hồn tôi đau nghẹn quá nhịp tim rung
Khối suy tư nhức nhối đến vô cùng
Mắt căng nóng lòng tôi thêm buốt giá
Hồn nghiêng xuống thảm xanh vùng đất lạ
Miền hoang vu lả tả chiếc thơ rơi
Nghe từ trong cõi ấy…tiếng gọi mời
Tôi tranh lấy hồn tươi cùng trụ vũ…
Thẩm Thy Phượng