BÓNG THỜI GIAN
Thế rồi hồn lạnh bay cao
Thế rồi khuất nẻo trăng sao hững hờ
Thế rồi tàn một cơn mơ
Thế rồi dang dỡ bài thơ não nùng
Thế rồi băn bặt mê cung
Thế rồi khép lại hai khung cửa sầu
Thế rồi bể hoá nương dâu
Thế rồi còn một chút sầu ai mang
Thế rồi trăng nước ly tan
Thế rồi trả lại khúc đàn tương tư
Thôi rồi mộng đã thành hư
Mười năm mà ngợ mới như hôm nào
Mười năm ngờ giấc chiêm bao
Mười năm là một con dao lạ lùng
Mười năm vó ngựa chập chùng
Mười năm dài ngụp trong vùng phù sa
Mười năm kí ước chưa nhoà
Mười năm không một tin xa nhắn về
Mười năm người vẫn còn mê
Mười năm uất hận còn tê môi lời
Mười năm chinh chiến chưa vơi
Mười năm chưa trả lại lời sắt đinh
Thẩm Thy Phượng