KHÚC TỰ TÌNH CỦA BIỂN
Em đi rồi, nơi ấy bỗng buồn hơn
Hàng cây kia dường như đang trút lá
Nắng chiều nay hình như sao cũng lạ
Mây thoáng buồn và gió ngẩn ngơ trôi
Em đi rồi biển cũng buồn chơi vơi
Con sóng nhỏ chiều nay im lặng quá
Thuyền hôm nay, chòng chành cơn gió nhẹ
Cát xô bờ, sao cũng chẳng thèm trôi
Em đi rồi trời xanh nắng buông lơi
Mặt trời kia dường như đang tắt nắng
Không gian buồn nhớ một thời xa vắng
Trang giấy buồn không cháy nổi câu thơ
Em đi rồi, giết chết những mộng mơ
Mình cùng dệt, như dã tràng xe cát
Biển chiều nay gió như ngừng câu hát
Xô cánh buồm trôi dạt giữa đại dương
Biển chiều nay tìm hơi ấm xưa vương
Sóng mềm mại xô bờ cao ghềnh đá
Anh chợt buồn bởi bờ kia cao quá
đâu kịp rồi khi nước thủy triều dâng
Em đi rồi, sóng gió chợt bâng khuâng
Bờ cát kia có còn in chân ấy
Con ốc nhỏ mượn hồn chui bỏ vỏ
Hồn xa rồi vỏ sóng đánh xa khơi
Câu thơ buồn, đừng buồn nữa thơ ơi
Gió mây buồn xin hãy xanh trở lại
Kỷ niệm buồn của một thời xa ngái
Nhờ cánh buồm chở mãi tới xa khơi ...