BÀ NGOẠI KÍNH YÊU
Thương nhớ thật nhiều quê ngoại của con ơi
Rặng tre thì thầm bên con đường đất sỏi
Bữa cơm chiều áo bà vương mùi khói
Bàn tay gầy vơ vội nắm rơm khô
Quê ngoại trong con ký ức của tuổi thơ
Những trưa hè ve râm ran đầu ngõ
Chú chuồn chuồn cựa mình trong tay nhỏ
Tóc vàng hoe như tơ nắng trong vườn
Con mải chơi ngắt từng nắm hạt cườm
Hoa trứng gà kết thành vòng đeo cổ
Nơi sau nhà bao năm con vẫn nhớ
Dây tơ hồng quấn chặt lấy cành gai
Con theo bà trong mỗi buổi sớm mai
Cũng ra đồng mênh mông hương lúa
Tóc bà trắng bạc theo màu sương gió
Hoa DẺ chín vàng thơm giữa tuổi thơ con
Hơn mười năm qua bà đã chẳng còn
ngày bà đi con buồn không khóc nổi
Bụi gai già cũng theo bà cằn cỗi
dây tơ hồng rơi mãi xuống tay con
Mới đầu hè ve đã khóc nỉ non
Thương nhớ bà lúa trên đồng vàng úa
Rơm rạ khô không cháy trong bếp lửa
Trời đổ mưa rưng rức tiễn đưa bà
Mười năm rồi con biết đã rất xa
Bà ra đi không bao giờ trở lại
Bỏ lại con với tuổi thơ khờ dại
Ôm mãi trong lòng hình BÀ NGOẠI KÍNH YÊU....!!!
Khuất Hải Yến