EM CUỐI CÙNG CŨNG CHỈ LÀ NGƯỜI ĐÀN BÀ "NGỐC"
Anh à
Bàn chân em mỏi rồi
Có lẽ là em chẳng thể nào bước nữa
Bám víu vào đâu khi nỗi buồn ngập ngụa
và chuyện tình mình như đường đất những ngày mưa...
Anh nói đi
Có phải em đã thừa?
Vì sau yêu thương, anh chỉ còn im lặng
Em cần một người biết cười khi trời nắng
Biết khóc khi buồn chứ không chỉ lặng im.
Anh nói xem
có phải sau những chuyến đi tìm
Em cuối cùng cũng trở thành hoa dại?
Em chẳng thể một đời thơm mãi
Nên anh chán em rồi...có phải thế không anh?
Em cuối cùng chỉ là người đàn bà nắm hạnh phúc mong manh
Không tình yêu, không người thương đúng nghĩa
Đàn bà, đàn bà...nghĩ sao mà khổ thế
Tuổi xuân qua đi...tay trắng ngỡ hết đời.
Ừ thì em, mỏi lắm... mỏi lắm rồi
Anh đừng mắng em, nói "Ừ" là vô lễ
Em đã ngoan cả một đời son trẻ
Một chữ "ừ" chẳng lẽ hóa không ngoan?
Phận đàn bà với muôn nỗi đa đoan
Đâu dám ước ao điều xa vời tít tắp
Em cũng chỉ mong một cuộc đời cười ngập
Hóa ra cuối cùng...một từ "ngốc"... xót xa...!
ThoaPyo