NGƯỜI CUỐI DÒNG SÔNG
Tình cờ xuôi cuối dòng sông,
Trời cho tôi gặp bóng hồng là em.
Người ta chóng chán cả thèm,
Được rồi lại muốn được thêm, được nhiều.
Lang thang suốt cả buổi chiều,
Ngu ngơ làm kẻ chạy theo bóng hồng.
Dối tôi, em bảo có chồng,
Hỏi quê lại bảo rằng không biết gì.
Định rằng gặp được rồi đi,
Cứ toan định nói câu gì rồi quên.
Thôi thì ở lại tròn đêm,
Gặp nàng bày tỏ nỗi niềm bấy lâu.
Thế rồi như có phép mầu,
Tôi và người ấy hẹn nhau đôi lần.
Định rằng đến giữa Mùa Xuân,
Hoa thơm bướm lượn nẻo gần đường xa.
Tôi về sắm sửa xe hoa,
Rước em về, để hai nhà cùng vui.
./.
Lê Hải Châu