Sáng ra bên cà phê
nghe "Đời gọi em biết bao lần"
phía ngoài ô cửa nắng hắt
thấy mình lỡ hẹn thanh xuân;
Những mộc mạc dung dị như sớm đông sương giá tìm thấy một căn nhà để trú chân
có đôi chim lỡ tổ gục trên cành cây lạ
trên những mầm non mồ côi ngày chết lá
mong một người về lại, đứng bên hiên
Sáng ra bên Cà phê
Đời gọi em bao lần có biết?
đồng hoang chim lạc
đường di cư đã khép bởi gió trời
Anh vẫn chờ đợi giữa nỗi nhớ rong chơi
từ sa mạc đến rừng hoang biển cả
sau tháng năm giọt miên trường trên má
người mang cành hoa trắng đặt về trên một cuộc dừng chân!
- Nguyễn Trường Phong -