DUYÊN THẦM
Mẹ khen em có duyên thầm,
Lại thêm đôi mắt lá Răm hay cười.
Lắm chàng giả thật giả chơi,
Chiều chiều qua ngõ bỏ lời bướm ong.
Chê em rồi sẽ muộn chồng,
Bạn bè qua ngõ mà không mặn mà.
Thói đời tâm địa người ta,
Lòng riêng chẳng đặng dựa đà cười chê.
Với tôi- hàng xóm cận kề,
Hai làng cách một quãng đê lượn vòng.
Hai làng chung một dòng sông,
Con đê liền khúc, cánh đồng chia đôi.
Không chi cũng biết nhau rồi,
Gặp tôi em chỉ cười cười rồi đi.
Mẹ chê tôi chẳng biết gì,
Người ta thân gái mấy khi ngỏ lời.
Ngu đần là cái thằng tôi,
Việc mình lại định nhờ trời giúp sao ?
Tôi nghe nhưng chỉ ừ ào,
Người ta đẹp thế mình sao dám vời.
Vô tình chỉ một lần thôi,
Tôi qua bãi giữa gặp người hái dâu.
Nhấp nhô nón trắng trên đầu,
Mồ hôi nhỏ giọt, gánh dâu lại đầy.
Tôi đưa tay đỡ một tay,
Thế rồi cuối mắt đầu mày thành quen.
Ôi trời- lại đúng là em !!
Chẳng tìm mà lại như tìm được nhau.
Có duyên nào phải đi cầu,
Xuân sang, tôi sắm trầu cau cưới nàng.
Đến nay em vẫn nhẹ nhàng,
Trách tôi ngày ấy đi ngang chẳng vào.
./.
Lê Hải Châu