ĐÊM ĐÔNG KHÔNG NGỦ
Đêm qua gió lạnh tràn về,
Nằm nghe tiếng cỏ ngoài đê lụi tàn.
Tiếng gì như nước đang tan,
Âm thanh bứt rứt như đàn lỗi dây.
Gió như hù dọa bờ cây,
Mà mưa chỉ khẽ rây rây đầu hồi.
Tự dưng cái nhớ trời ơi,
Trào dâng kỷ niệm một thời xa xưa.
Cũng vào bữa ấy trời mưa,
Hình như gió bắc cũng lùa tái tê.
Đường trơn, ngõ xóm gồ ghề,
Tiễn tôi em bảo người quê vụng về.
Cỏ gà bối rối chân đê,
Chúng tôi sóng bước vai kề bờ vai.
Mười năm xa cách quá dài,
Mối tình đầu ấy rồi phai nhạt dần.
Những ngày tôi mới ra quân,
Định rằng ở vậy có phần tự do.
Chẳng ai học hết chữ ngờ,
Trời cho tôi gặp được cô giáo làng.
Thương nàng lỡ bước sang ngang,
Duyên tơ giăng mắc lại quàng vào tôi.
Đến nay tóc bạc da mồi,
Chẳng quên kỷ niệm đầy vơi thuở nào.
./.
Lê Hải Châu