Diễn Đàn Văn Thơ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn Văn Thơ

Giao Lưu Thơ Văn - Không Chính Trị - Tôn Giáo
 
Trang ChínhTrang Chính  Trang ChủTrang Chủ  Sự kiện  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share | 
 

 Thơ Ngọc Lâm (Hàn Phong Vũ)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Hàn Phong Vũ
Thành Viên Đồng
Thành Viên Đồng
Hàn Phong Vũ

Tổng số bài gửi : 4
Xem : 67566
Ngày Tham Gia : 08/09/2015

Thơ Ngọc Lâm (Hàn Phong Vũ) Empty
08092015
Bài gửiThơ Ngọc Lâm (Hàn Phong Vũ)

Tác giả: Hàn Phong Vũ
Tên thật: Nguyễn Văn Lâm
Sinh ngày: 19/ 05 /1985. Tại Thành Đông - Thành Lộc - Hậu Lộc - Thanh Hóa.
Trước kia là sinh viên sư phạm khoa Văn, do bị tai nạn liệt tứ chi nên dừng học…
Hiện đang sống và làm việc ở: CƠ SỞ KHUYẾT TẬT NHÀ MAY MẮN - Bình Tân - TPHCM
Các bút danh thường dùng: Ngọc Lâm, Hàn Phong Vũ.
- Có nhiều thơ được đăng và giới thiệu trên các Website và diễn đàn thơ văn như:
Vanthoviet.com, datdung.com, Vannghenamdinh.com,Vnthidan.net,thuhoiquan.net, Lalanhdumlarachvn.wordpress.com.

Tác phẩm đã in:
In riêng:
Lẽ Nào Em (NXB Thanh Niên Tháng 7/ 2011)
 
In chung:
Tuyển thơ Văn Thơ Việt Tập 2 (NXB Văn Học 2011).
Hương Mùa Thu (NXB Văn Học 2011).
Email:
hayvebenanh_nl2006@yahoo.com
SĐT: 0989272896
 
http://vanthoviet.com số này dành giới thiệu tác giả Hàn Phong Vũ - một tác giả trẻ vừa mới giới thiệu trong "Đêm tình thương và thơ ca" tại TP HCM ngày 3/8/2011. Dưới đây là bài viết lời tựa cho tập "Lẽ nào em" và chùm thơ rút ngẫu nhiên trong tập thơ của Hàn Phong Vũ.
 

Ngọc Lâm, tình yêu với thơ…

Thơ, một tiếng nói thật của tâm hồn, của con tim… những buồn vui, cay đắng, giận hờn, những day dứt bâng khuâng, kể cả sự bất hạnh, đau đớn… thì thơ luôn là người bạn trung thành, chịu lắng nghe và biết chia sẻ!
Đó là lời tâm sự của Ngọc Lâm một chàng trai có đôi mắt u buồn, ẩn chứa một niềm khát khao sống mãnh liệt trong một xác thân gầy yếu, tật nguyền.

Tác giả: Nguyễn Văn Lâm (Ngọc Lâm, Hàn Phong Vũ) sinh năm 1985 tại một vùng quê nghèo xã Thành Lộc, huyện Hậu Lộc tỉnh Thanh Hóa, cha mẹ Ngọc Lâm đều làm nghề nông. Từ nhỏ Ngọc Lâm đã là một học sinh ngoan hiền, rất yêu thương cha mẹ, cố gắng chăm lo học tốt, với một ước mơ như bao thanh niên khác mong được góp công sức nhỏ bé của mình vào xây dựng quê hương đất nuớc.

Năm 2003 Ngọc Lâm đã thi đậu vào trường Sư Phạm. Ngọc Lâm tiếp tục thực hiện mơ ước cho tương lai bằng trái tim đầy nhiệt huyết. Nhưng cuộc đời, định mệnh thật bất công đối với Ngọc Lâm, niềm vui, hạnh phúc của một sinh viên sư phạm chỉ có với Ngọc Lâm thật là ngắn ngủi. Cuối năm 2004 một tai nạn giao thông kinh hoàng đã làm cho cuộc đời Ngọc Lâm từ một sinh viên trẻ khoẻ, tràn đầy mơ ước, trở thành một người khuyết tật (liệt tứ chi) phải ngồi xe lăn mãi mãi…

Cuộc đời Ngọc Lâm từ đó chìm trong những tháng ngày đau đớn về thể xác và tâm hồn, đã có lần Ngọc Lâm nghĩ đến điều tiêu cực nhất, muốn hủy hoại mảnh đời còn lại quá nghiệt ngã của mình, nhưng tình yêu thương của gia đình, của xã hội những trái tim nồng ấm đã đến với Ngọc Lâm và hơn thế đó là tình yêu đối với những vần thơ, đã níu kéo Ngọc Lâm ở lại với cuộc đời, dù phải đối diện với quá nhiều cay đắng.

Bao năm qua Ngọc Lâm vẫn luôn khao khát, luôn bừng cháy một tình yêu làm thơ và chỉ có thơ, dù sức khoẻ Ngọc Lâm ngày càng yếu dần. Ngọc Lâm hiện dùng thuốc mỗi ngày. Nỗi nhớ xa quê, xa cha mẹ gia đình anh em, mối tình đầu, bạn bè, thầy cô… Nỗi nhớ thương, buồn tủi, đau đớn ấy đã đi vào hồn thơ Ngọc Lâm đến cháy bỏng, tuôn trào và mãnh liệt.

Ngọc Lâm đã tâm sự "Ngọc Lâm viết thơ bằng tất cả cảm xúc từ trái tim, viết cho đời, viết cho quê hương, gia đình, bạn bè, viết cho chính mình, cho tình yêu đôi lứa, viết cho nỗi đau và hạnh phúc của con người bằng tấm lòng và sự trải nghiệm. Thơ đối với Ngọc Lâm như một món ăn tinh thần không thể thiếu trong cuộc sống, là người bạn đồng hành trong cuộc đời… Ngọc Lâm không còn ước mơ nào hơn là được tiếp tục làm thơ trong thời gian ít ỏi còn lại của mình và Ngọc Lâm luôn ước mơ những vần thơ ấy, tình yêu ấy sẽ được lưu lại trong lòng bạn đọc qua một cuốn sách nhỏ nhắn, Ngọc Lâm rất khao khát được xuất bản tập thơ của mình”

Hôm nay ước mơ đó đã thành sự thật, trên tay các bạn đang cầm tập thơ của Ngọc Lâm, những vần thơ sâu lắng chứa đựng tình yêu, ngập tràn mơ ước và cả nỗi đau riêng…

Chúng ta đến với thơ Ngọc Lâm như một cuộc trò chuyện sẻ chia, chúng ta bắt gặp hình ảnh mình qua những vần thơ, những thổn thức của nhịp đập trái tim với tình yêu đôi lứa, những trăn trở quặn lòng với những nghịch cảnh đớn đau số phận và cả sự hân hoan, bình yên của thế giới tràn đầy tình yêu thương con người, rất nhân lành và cao đẹp. Tất cả những cung bậc tình cảm đó đã được Ngọc Lâm trao gửi đến chúng ta qua tập thơ "Lẽ Nào Em”.

Tấn Aí – Minh Tâm

 



Được sửa bởi Hàn Phong Vũ ngày Tue Sep 08, 2015 7:30 pm; sửa lần 3.
Về Đầu Trang Go down

 Similar topics

-
» NGỌC LAN - Những ca khúc hay nhất vang danh Hải Ngoại của NGỌC LAN
» TUẤN NGỌC - Những ca khúc nhạc vàng hay nhất của nam danh ca Tuấn Ngọc
» Công ty Văn phòng phẩm Ba Nhất chuyên cung cấp bảng văn phòng
» Ngắm ngoại thất mẫu nhà 2 tầng 4 phòng ngủ phong cách hiện đại đẹp
» Phòng thu âm tại Hà Nội giá rẻ- Phòng thu âm chuyên nghiệp
Share this post on: reddit

Thơ Ngọc Lâm (Hàn Phong Vũ) :: Comments

Hàn Phong Vũ
Re: Thơ Ngọc Lâm (Hàn Phong Vũ)
Bài gửi Tue Sep 08, 2015 7:16 pm by Hàn Phong Vũ
CHÙM THƠ  HÀN PHONG VŨ
 





MẸ VIỆT NAM ƠI!
 
Dạ thưa Mẹ Việt Nam kính yêu!
Con chẳng phải là một quan chức cấp cao nhà nước
Chẳng phải là một doanh nhân giàu có như người
Con cũng không phải là người lính đang canh giữ biển trời
Con chỉ là con
một người thanh niên mang thân hình khiếm khuyết
Nhưng Mẹ yêu ơi! Con vẫn biết yêu Đất Nước
Bởi trong tim con có dòng máu Lạc Hồng bốn ngàn năm
Chưa bao giờ ngừng chảy..
 
Đã bao đêm rồi con thức ngủ nào yên
Vừa nhắm mắt con đã nghe sóng gió gọi tên mình từ phía Biển Đông dữ dội
Dáng cha Lạc Long Quân hiên ngang vươn vai sừng sững
Vẫy gọi các con lớp lớp lên đường..
 
Hỡi Mẹ Việt Nam yêu thương
Lòng con đã dâng trào nhiệt huyết
Khi nhìn giặc Tàu mỗi ngày khoan sâu vào lòng Mẹ đớn đau nhức nhối
Con không thể ngồi yên nhịn nhường
Không thể để chúng dựng đường lưỡi bò trên biên cương biển trời nước Việt…
 
Lạy Mẹ Việt Nam bất diệt
Hãy tiếp thêm cho con sức mạnh sinh khí Tiên Rồng
Con muốn hoá thân mình thành ngọn sóng Biển Đông
Nhấn chìm tất cả lũ tham tàn bạo ngược…
 
Con muốn hoá thân thành Thánh Gióng
Hay Yết Kiêu Dã Tượng trăm ngàn năm trước
Đánh cho bọn Tàu láo xược chạy khiếp vía tan thây
 
Hoàng Sa Trường Sa đang đợi con từng ngày
Con không thể ngồi đây buồn tự trách
Mẹ Việt Nam ơi! Xin hiển linh dẫn dắt
Cho con vững lòng dẫu thịt nát xương tan
 
Nào muôn muôn dân Việt Nam
Nào triệu triệu quân Việt Nam
Chúng ta cùng quyết tâm đoàn kết một lòng
Sẵn sàng lên đường giữ vững chủ quyền non sông Tổ Quốc
 
Mẹ Việt Nam ơi! Xin dõi bước con đi…
 
CẢNH GIÁC VÀ SẴN SÀNG
 
Dẫu biết rằng chiến tranh khó xảy ra
Nhưng chúng ta đừng lơ là cảnh giác
Lính biên cương phải tăng cường canh gác
Người hậu phương phải canh tác gia tăng
 
Làm sao biết được lòng tham kẻ sói lang
Đã mấy ngàn năm hung hăng đòi cướp nước
Bao lần bị thua mà vẫn không bỏ cuộc
Ôm hận trong lòng nay đòi chiếm Biển Đông
 
Qua trận Gạc Ma chúng ta phải đề phòng
Thằng tàu khựa thật ngang tàn gian ác
Không để chúng thêm một lần đánh úp
Cướp đảo ra tay tàn sát chiến sĩ ta…
 
Sáu tư người lính nằm lại đảo Gạc Ma
Là nỗi đau trong lòng bao thế hệ
Chúng ta phải làm gì để giữ gìn đất Mẹ
Trách nhiệm này của tuổi trẻ hôm nay
 
Ta hãy cùng nhau sát vai nắm chặt tay
Đừng phẫn nộ biểu tình gây rối loạn
Để bao kẻ gian thừa cơ kích động
Khiến tình hình Đất Nước rối ren thêm
 
Hãy bình tĩnh làm chủ lòng yêu nước
Với giặc Trung cần ứng phó khôn ngoan
Trái tim hồng dù nóng bừng như lửa
Nhưng cái đầu cần phải lạnh như băng
 
Anh em ơi! Hãy cảnh giác sẵn sàng
Khi Tổ Quốc gọi tên Ta có mặt
Quân và Dân đồng lòng vang khúc hát-
“Quốc Ca Việt Nam” nhất tề giữ sơn hà..
 
TRƯỜNG SA ƠI..
 
Trường Sa trong trái tim tôi
Thiêng liêng yêu dấu xa xôi mà gần
Dẫu chưa thăm đảo một lần
Ôi năm tháng dạ lăn tăn sóng trào
 
Trường Sa có tự khi nào?
Mà như máu thịt đồng bào Việt Nam
Trải bao lần chống ngoại xâm
Biết bao lớp lớp người nằm lại đây
 
Máu xương quyện cột mốc dày
Hoá thân sóng dữ dìm thây giặc tàu
Tôi yêu ngọn sóng bạc đầu
Có lời ru hát Mẹ Âu vọng về
Xôn xao trong gió tôi nghe
Tiếng Cha Lạc gọi từ khe núi rừng
Quanh Trường Sa sóng chập chùng
San hô bãi đá khoanh vùng chông gai
 
Thương người chiến sĩ trẻ trai
Ngày đêm chắc súng vươn vai canh trời
Lá cờ Tổ Quốc đỏ tươi
Tự hào phất phới giữa nơi bão bùng
 
Tôi yêu dòng máu Lạc Hồng
Bốn ngàn năm vẫn chảy trong tim mình
Trường Sa chưa được yên bình
Ta còn tiếp bước đăng trình ra đi
Hiến dâng sức trẻ xuân thì
Thề chết quyết giữ biên thuỳ quê hương
Trường Sa là Mẹ yêu thương
Nuôi bao khát vọng căng buồm khơi xa
 
Ước một lần đến Trường Sa
Để nghe sóng vỗ dạt dào thương yêu
Trường Sa ơi! Nhớ Người nhiều
Từng đêm khắc khoải hờn thiêu cháy lòng..
 
ĐỪNG HÒNG BÁ CHỦ BIỂN ĐÔNG
          (Thơ gửi các nhà lãnh đạo Trung Quốc )
 
Trăm năm trong cõi nhân gian
Chỉ vì tham vọng mà tàn sát nhau
Trải qua bao cuộc đối đầu
Các ông có thấu nỗi đau dân tình?
 
Ngày nay thế giới hoà bình
Cớ sao bành chướng động binh làm càn
Chúng tôi minh chứng bao lần
Trường - Hoàng Sa của Việt Nam rõ ràng
 
Đừng ỷ nước lớn huênh hoang
Ăn hiếp hàng xóm xâm lăng láng giềng
Chủ quyền lãnh thổ thiêng liêng
Việt Nam bé vẫn quyết kiên giữ gìn
 
Chúng tôi luôn vững niềm tin
Lòng yêu nước triệu triệu tim đồng bào
Bốn ngàn năm nghiệp binh đao
Huy hoàng lịch sử làm sao phai mờ
 
Quốc tế đâu thể làm ngơ
Để Tàu thao túng ván cờ Biển Đông
Muốn bá chủ ư? đừng hòng
Dân tôi thề chết cũng không nghiêng mình…
 
NHẮN NHỦ TUỔI TRẺ HÔM NAY
 
Hôm nay chúng ta sống trong Đất Nước hoà bình
Chẳng còn cảnh chiến tranh mưa bom lửa đạn
Sống an vui đôi khi chúng ta còn chán nản
Có lúc nhìn đời bằng đôi mắt nghiệt cay…
 
Các bạn có biết Tổ Quốc mình được tươi đẹp như hôm nay
Đã trải qua bốn ngàn năm lịch sử thăng trầm chống giặc dựng nước
Biết bao đời Vua Hùng hi sinh xương máu cho dân tộc
Biết bao thế hệ Chiến Sĩ ngã xuống vì non sông
Biết bao bà Mẹ nước mắt đầm đìa chờ chồng con hoá vọng phu
Biết bao thế kỷ người dân chịu lầm than khổ cực?
 
Đã bao giờ chúng ta lật từng trang sách sử
Tìm hiểu cội nguồn dân tộc thủa sơ khai
Các bạn còn nhớ Đất Nước đã trải qua bao nhiêu triều đại
Giai đoạn nào chống giặc gì hay không?
 
Có bao giờ chúng ta tự hỏi lòng?
Vì sao Tổ Quốc ngày nay mang dáng hình chữ S
Vì sao một dân tộc ít người và nhỏ bé?
Lại đánh tan giặc Tàu, thực dân Pháp, đế quốc Mỹ hùng mạnh giành được độc lập tự do..
 
Vẫn còn đó những lời dạy của Bác Hồ:
“Các Vua Hùng đã có công dựng nước,
Bác cháu ta phải cùng nhau giữ lấy nước”
“Đâu cần Thanh Niên có đâu khó có Thanh Niên”*
Tuổi trẻ hôm nay còn nhớ không?
Ta tự hỏi lòng mình đi các bạn?
 
Trên ghế nhà trường chúng ta đã học được gì về lịch sử Việt Nam?
Đã bao lần ta thi Tốt Nghiệp, Đại Học môn Sử ăn điểm kém
Chúng ta có thấy buồn hổ thẹn với non nước Tổ Tiên không?
 
Mỗi ngày chúng ta chỉ biết xem phim đọc sách tây tàu
Lịch sử nước họ ta nắm rõ từng chi tiết
Lịch sử nước nhà hỏi ra bao người biết?
Ai cũng lắc đầu buồn thiệt các bạn ơi!
 
Các bạn có nghe Biển Đông gào thét vang trời
Trường Sa thân yêu gọi lòng người khẩn thiết
Tổ Quốc đang cần những con tim nhiệt huyết
Vững bước kiên cường quyết chí giữ đảo xa
 
Hãy đứng lên vì Tổ Quốc mến yêu
Mang sức trẻ dựng xây cuộc đời mới
Vượt bão giông tiến ra nơi đầu sóng
Giương cao cờ chấn ải biển bình yên
 
Lịch sử dân tộc ta không được phép quên
Hãy tìm về cội nguồn ngay đi kẻo muộn
Mẹ Âu Cơ Cha Lạc Long Quân đang mong đợi
Chúng ta một lòng chung sức dựng non sông
 
Bạn có nghe tiếng gọi của Cha Ông
Từ ngàn năm nhắn nhủ lời da diết?
Sức mạnh tuổi trẻ là bất diệt
Đừng bao giờ để hối tiếc ngày mai
 
Nào các bạn! Ta cùng hát khúc ca:
“Đừng hỏi Tổ Quốc đã làm gì cho ta,
mà cần hỏi ta đã làm gì cho Tổ Quốc hôm nay?”**
-----------------
“”: Lời Bác Hồ nói chuyện với cán bộ chiến sĩ Sư đoàn Quân Tiên Phong tại Đền Hùng, ngày 19/9/1954.
“”*: (Lời Bác Hồ dạy Thanh Niên tại Hội nghị cán bộ Đoàn Thanh niên Lao động Việt Nam toàn miền Bắc, ngày 22/9/1962)
“”**: Khát vọng tuổi trẻ của nhạc sĩ Vũ Hoàng ( Trích từ câu nói của Tổng thống Hoa Kỳ J.F. Kennedy: “Ask not what your country can do for you—ask what you can do for your country.” , tại lễ nhậm chức 20/1/1961)
 
THÁNG GIÊNG
 
Nắng tháng giêng
Thật dịu dàng
Tô thêm sắc thắm
Duyên nàng xuân xanh
Gió tháng giêng
Thật trong lành
Nhẹ nhàng ve vuốt tóc anh
bóng mềm
 
Mưa tháng giêng
Lấm tóc em
Chiều về qua phố bỏ quên
nụ cười
Đoá giêng
níu bước chân người
Giục lòng đôi lứa trao lời yêu thương
 
Tháng giêng đến
rất bình thường
Mà lòng nhân thế
vấn vương muôn đời
Tháng giêng là tháng tuyệt vời
Cỏ cây nảy lộc bật chồi lên xanh
 
Rằm giêng. Nguyệt tỏ lung linh
Gái trai hò hẹn kết tình trăm năm..
 
TỰ TÌNH THÁNG HAI
 
tháng hai về rồi em ạ!
em có nghe nàng xuân đang thủ thỉ điều gì?
mà đôi mắt nụ cười trẻ thơ long lanh rạng ngời đến thế
mỗi ngày sang tiếng chuông chùa chầm chậm vang êm diệu lạ kì??
 
tháng hai rồi em ạ!
những con phố vẫn rực rỡ lung linh muôn sắc hoa tươi
nàng xuân nở nụ cười hiền diệu
những cặp tình nhân kỷ niệm ngày tình yêu bằng nụ hôn ngọt ngào say đắm
thời gian như ngừng trôi trong khoảnh khắc hạnh phúc của loài người
 
tháng hai rồi em ạ!
anh vẫn chờ em nơi góc phố nhỏ trong căn phòng hoang lạnh cô đơn
niềm nhớ thương giăng đầy khung cửa sổ
đêm trăng khuyết gió gào bên thềm nức nở
như khóc thay tiếng lòng anh
 
tháng hai rồi em ạ!
mùa yêu thành mùa cưới người ta
anh cầm trên tay những tấm thiệp hồng mà con tim đau nhói
mình lỡ hẹn rồi ngày vu quy hạnh phúc
biết lòng em có buồn không?
 
tháng hai rồi em ạ!
anh lại ngồi viết thơ dâng tặng đời
gom hết những đắng cay mật ngọt của một thời thơ mộng
thả xuống dòng sông xanh
cho phù sa thêm mỡ màu bồi đắp mùa yêu sau hoa trái đầy cành..
tháng 2/2014
Hàn Phong Vũ
Re: Thơ Ngọc Lâm (Hàn Phong Vũ)
Bài gửi Tue Sep 08, 2015 7:22 pm by Hàn Phong Vũ
NỖI NIỀM THÁNG BA
 
Tháng ba về rồi….biết em có hay không?
Cây xoan vườn xưa đã sang mùa hoa nở
Cây gạo ngoài kia cũng bước vào mùa trổ
Cơn gió chiều thổi bung cánh hoa bay
 
Dường như nàng xuân không nỡ chia tay
Khi những cánh én vẫn còn say sưa hát
Khi những loài hoa sắc hương còn ngào ngạt
Khi cuộc đời còn ngây ngất tình xuân
 
Tháng ba về…anh ngồi đếm thời gian
Nghĩ về em lòng dâng trào nỗi nhớ
Hồn bâng khuâng thương bờ môi chín đỏ
Thương một thời tà áo trắng mộng mơ
 
Biết em có còn giữ lại những bài thơ
Anh viết tặng em trong những lần hò hẹn
Tháng ba ấy mình cùng nhau đưa tiễn-
Mùa xuân đi…hồi hộp đón hạ về
 
Tháng ba này anh lặng lẽ cô đơn
Chẳng còn em bước chung chiều nắng nhạt
Nhặt cánh hoa xoan nhớ thương dào dạt
Tình mình chỉ còn là kỷ niệm phải không em?
 
KHOẢNH KHẮC THÁNG TƯ
 
Ô tháng tư về rồi!
Quê mình cây gạo trổ bông hết chưa em?
Hoa xoan có còn tím như những ngày tháng ba vừa nở?
 
Ngoài chợ phố
Anh thấy người ta bán những bông hoa loa kèn trắng muốt
Nỗi nhớ em đầy ắp khung trời
 
Tháng tư về ngoài ấy có còn xuân?
Tiết trời còn mưa rét không em nhỉ !
Em có còn ngồi đan những chiếc khăn len, áo ấm
Bên song cửa đêm khuya gió rít se lòng..?
 
Ôi tháng tư về!
Những cây phượng bắt đầu hé trổ
Những nụ hoa đỏ rực như ngọn lửa cháy khét trời
Trên vòm me xanh chú ve con mở mắt gọi hè nức nở
 
Anh nhặt những cánh hoa phượng đầu tiên
Mang về ép vào trang giấy trắng
Viết lên vài dòng lưu bút
Khắc ghi khoảnh khắc này…
 
Tháng tư về!
Ô hay sáng nay
Bình minh lên đẹp quá
Anh vô tình chạm vào chiếc lá
Giọt sương rơi đọng trên mắt ai cười…
 
ĐI GIỮA THÁNG 5
 
Đi giữa tháng năm
Hồn chạm miền ký ức
Những cây phượng trổ bung nụ đỏ rực
Ngỡ bờ môi em chúm chím cười
 
Những cánh hoa rơi rơi
Gió cuốn bay về cuối chân trời thăm thẳm
Vô tình chân ai đạp giẫm
Tan nát tim tôi mắt lệ nhoà
 
Tôi nhặt mang về ươm thành những giấc mơ
Chắt chiu niềm thương nỗi nhớ
Gửi vần thơ
 
Đi giữa tháng năm
Nghe tiếng ve nức nở
Lòng nôn nao thương đôi mắt em hiền
 
Đi giữa tháng năm mùi hương lúa thơm nồng
Những bông lúa mẩy vàng long lanh mắt trẻ
Thương mẹ vai gầy gánh gồng vụ hè bội thu
 
Tôi gói hương cốm mới vào vạt áo
Ru lòng mình vơi nỗi nhớ quê hương
Chênh chao nhịp bước trên đường
Lang thang ôm tháng năm yêu thương đi tìm mộng
 
Tháng năm cánh cò bay chấp chới đồng xa
Tuổi học trò nhôn nhao ngày ly biệt
Những cơn mưa hạ rơi ướt nhoè trang lưu bút
Lòng rưng rưng da diết nhớ tình đầu…
 
MỘT ĐÊM THÁNG BẢY
 
Nỗi niềm chi mà mưa rơi nhiều thế
Lộp độp…ầm ầm… ào ào …tí tách ….bên hiên
Phải chăng mây thất tình tủi hờn mây khóc
Hay trời động lòng thương tình Ngưu – Chức biệt ly?
 
Ngoài kia họng phố rên òng ọc nuốt từng dòng nước lênh loang
Những con đường nằm im nín thở lòng ủ dột
Từng cơn gió hoang rít hàng cây xào xạc
Cuối đường xa thấp thoáng vài ba cặp tình nhân vội vã bước qua nhau
 
Ánh đèn xanh đỏ - tím vàng nhấp nháy ảo mờ
Mưa từng cơn rả rích đoản nhịp như tiếng ai khóc than nấc cụt
Giấc mơ đời hoang hoải xanh xao
Tình yêu chết yểu bỗng hoá hạt mầm đâm chồi nảy lộc
 
Căn phòng lặng thinh trống vắng
Tình khúc “Niệm khúc cuối” nhẹ nhàng vang lên chầm chậm diết da
Lũ ve khản giọng tấu lên bản nhạc cuối cùng thiết tha…
Rồi tắt lịm trong đêm mưa lạnh lẽo…
 
Đêm trôi vào canh giờ không người thức
Tôi ru tim mình bằng nỗi nhớ người dưng
Nhấp ly trà thơm ấm lòng nghêu ngao vài câu hát tình thơ mộng
Hồn du dương ôm tháng bảy đi khất thực miền yêu…
 
NIỆM KHÚC THÁNG MƯỜI
 
tháng mười về
mây đen trời xám xịt
ánh trăng bàng bạc hun hút lắt lay
ngó non cao biển rộng nhớ các bậc sinh thành mái đầu sương trắng
lòng run run nghe mùa đông về qua kẽ lá thớ thịt
chắp tay nguyện cầu mẹ cha quê nhà ấm áp bình an
nâng chén rượu hồng nghêu ngao khúc hát tình quê tha thiết
thả hồn bay theo gió xôn xao..
 
tháng mười về
thành phố nằm cong vênh thao thức
từng cơn mưa trút ướt nhoẹt những con đường ghế đá công viên
bao cặp tình nhân không nơi tình tứ
dắt nhau vào những mái phố hoang sơ thủ thỉ tâm tình
thời gian dừng lại trong tiếng gõ lanh canh lách cách
những bàn tay nắm chặt nhau trao lời hẹn ước đầu
giấc mơ hạnh phúc đong đầy trong khoé mắt
tháng mười nhè nhẹ trôi..
 
tháng mười về
những chiếc lá bay về đâu
khi mặt trời ngủ quên không dậy
dòng sông lơ đãng con nước êm xuôi dòng chảy
chiều lang thang tìm em trong đáy mắt người dưng
cô đơn theo về phố nhỏ
nỗi nhớ quắt quay không nhớ nổi mình thổn thức bao đêm..?
 
tháng mười về
ta đi về phía bão
nhìn bao cảnh đời tang tóc “bát cơm sẻ nửa, gói mì chia đôi ”
nước mắt rưng rưng lòng quặn đau rã rời
thắp nén hương tiễn hồn người đi siêu thoát
ôi thương Miền Trung chịu quá nhiều hi sinh mất mát
cái đói cái nghèo bao giờ mới hết người ơi?
lạy trời thương tình xin đừng gieo thêm khổ đau nước mắt...
 
tháng mười về
hoa cúc trắng tinh khôi toả hương ngào ngạt phố
bao muộn phiền tan trong cõi hư vô
chiều đi rất vội
bước chân lữ khách mệt mỏi
thèm một bữa cơm đạm bạc ấm áp sum vầy
bỗng tiếng còi tàu rú lên réo rắt
xé tan khoảng trời bình yên...
 
tháng mười về
tóc gió thôi bay bên ô cửa nhỏ
tiếng cười lăn rơi vụn vỡ
em giấu nỗi buồn trong đôi mắt kiêu sa
từng đêm ngấn lệ tuôn trào tiếc thương tình dang dở
ta úp mặt vào nàng thơ
tìm hơi ấm yêu thương quen thuộc
“bản tình cuối” vang lên da diết
lòng bâng khuâng viết vội cho em bài thơ yêu nhớ cuối cùng...
 
tháng mười về
ngồi ngẫm lại hôm qua
tự hỏi lòng những khổ đau có làm ta gục ngã?
không, ngày mai vẫn còn nhiều gian lao vất vả
đôi chân không thể chùn bước, ý chí không thể nhụt sờn
gom hết đắng cay thương đau ngày cũ ném vào phía mông lung êm dịu
con tim yên bình chìm trong giấc mơ hoa...
 
TỰ KHÚC THÁNG MƯỜI MỘT
 
tháng mười một
thời gian trôi chầm chậm
                   bình minh lên ấm áp mỗi sớm mai
phố đông người cộ xe đi rầm rập
ta bắt đầu ngày mới nụ cười tươi
 
góc phố quen vẫn tất bật bán buôn
tiếng mời rao xôn xao pha cười nói
những quán ăn bếp hồng ngun ngút khói
mùi thơm nước lèo bún phở thoảng bay xa
 
tháng mười một
Sài Gòn chuyển hanh khô
những áng mây xanh giăng đầy bầu trời rộng
nắng chói chang mỗi ngày thêm rực nóng
lòng thèm thuồng chút hơi lạnh đầu đông
 
trên hàng cây thánh thót tiếng chim muông
gọi rủ nhau công cỏ về làm tổ
đàn em thơ chơi cười đùa hớn hở
tiếng dương cầm nhà bên xuyên cửa sổ du dương
 
tháng mười một
dặn lòng thôi nhớ thương
nhưng ta không thể ngăn con tim thơ mộng
ngày và đêm ấp ôm một hình bóng
nằm ngắm trăng sao hồn phiêu lãng Ngân Hà
 
dẫu biết đời dâu bể lắm phong ba
sợ gì đâu khi lòng tâm vững chí
mặc người lo âu ta chẳng cần suy nghĩ
đón tháng mười một về
                            ươm thắm giấc mơ xanh..
 
TÂM TƯ THÁNG CHẠP
 
Tháng chạp, Sài Gòn không còn những cơn mưa rào bất chợt
Có những sớm lên sương giăng kín phố phường
Dường như mùa đông chỉ ghé dăm ba bữa
Để lại mấy chiều những cơn gió se se..
 
Tháng chạp, ta tìm về ký ức những kỷ niệm hồng hoa
Có tiếng hát em véo von trên đồng làng gieo mạ
Có tiếng em thơ cười giòn vang thôn xóm
Có dáng mẹ hiền nhóm bếp lửa chiều đông
 
Tháng chạp, ngồi nhìn trời đất mênh mông
Những cánh én bay liệng vòng ríu rít
Những tiếng còi tàu rú vang rền inh ỏi
Giục giã bước chân lữ khách sớm quay về
 
Tháng chạp, lần lượt chia tay tiễn bạn bè
Đứa xuôi miền Tây thằng về miền Trung người đi ra Bắc
Cụng chén rượu cay chúc nhau lời tâm đắc
Sáng tinh mơ chưa tỉnh bạn đi rồi
 
Tháng chạp, ngồi đếm tuổi mình trên phiến lá
Trút cạn suy tư trăn trở vào cuối ngày
Lau dọn bàn thờ sắm đồ cho ông Táo
Hai ba lên trời bẩm báo Ngọc Hoàng bao việc dưới trần gian
 
Tháng chạp, ngày trôi qua đêm thoăn thoắt
Bao lo toan cuộc sống vẫn bộn bề
Mùa xuân đương sang gõ cửa từng góc phố
Biết có kịp về vui tết với mẹ cha?
 
NGÀY CHỦ NHẬT CUỐI NĂM
ngày chủ nhật cuối năm thức dậy sớm
ngó trời xanh én chao liệng líu lo
góc sân chú mèo con vờn nắng hồng thích thú
bên hiên chậu cúc, mai khẽ khúc khích tự tình
 
bước chân vô định lang thang xuống phố
dòng người ngược xuôi hối hả lướt qua nhau
những con đường hôm qua còn xác xơ hoang vắng
hôm nay đông vui bầy bán đủ thứ đồ
 
một mình ngồi quán cóc cà phê hồn bơ vơ
nghe gió xuân về xuyên qua từng thớ thịt
nhìn bao người rủ nhau đón xe về quê ăn tết
lòng nôn nao nằng nặng một nỗi niềm
 
ngày chủ nhật cuối năm bạn bè quên hò hẹn
nhấp ly cà phê nghẹn đắng lạnh lạnh lòng
cô chủ nhỏ ngồi bên tâm sự chuyện con chồng
chợt thương người thương mình long đong đời lữ thứ
 
ngày chủ nhật cuối năm chẳng còn em đến nữa
góc phố xưa giờ đã cũ rêu phong
nghe khúc nhạc mùa đông ngọt ngào tha thiết
hồn ăn năn giọt buồn rơi trên từng phím cung đàn
 
ngày chủ nhật cuối năm rót thơ vào vô tận
mơ bóng ai về trên đồi cỏ hoa xuân
nụ cười trinh nguyên thắp xanh trời hi vọng
bàn tay ngoan khẽ khàng dìu ta phiêu du cõi mộng tình....
 
NHỚ NGƯỜI EM GÁI HÀ NỘI
Hà Nội đẹp lắm em ơi
Một lần anh đến, một đời nhớ thương
Nhớ về… ba sáu phố phường
Những chiều dạo bước chung đường với em…
 
Hồ Gươm sóng gợn êm đềm
Tím chiều ai xoã tóc mềm đợi ai
Thơm nồng hoa sữa… hương lài
Nhà em cuối phố Hàng Gai bao đời…
 
Hoàng hôn buông tím chân trời
Vẫn nghe tiếng hát ai người ngân nga
Giọng ca trù... ôi thiết tha
Thăng trầm lịch sử đã qua vẫn còn
 
Thăng Long hồn của nước non
Ngàn năm văn hiến sắt son oai hùng
Nhớ em, Hà Nội vô cùng
Dẫu lòng xa cách muôn trùng vẫn thương…
 
LỜI TỎ TÌNH TUỔI MƯỜI TÁM
 
Ngày ấy tuổi tôi tròn mười tám
Trái tim vô tư chưa biết nhớ bao giờ
Hồn bình yên như hồ nước mùa thu
Không gợn sóng chưa in hình thiếu nữ
 
Rồi một hôm tan trường về lối cũ
Thật tình cờ chạm ánh mắt hoa khôi
Em – làng bên học cùng trường khác lớp
Muốn làm quen mà không dám ngỏ lời
 
Rồi từ đó chiều về tôi đứng đợi
Dáng ngọc ngà trong tà áo trắng bay
Vừa sánh vai em thẹn thùng bối rối
“Anh kì ghê sao theo lối em hoài”
 
“Nhà của em nằm xa tít thôn Tây
Anh thôn Đông cớ gì đòi chung bước
Em sợ lắm nếu mẹ cha bắt được
Sẽ đánh đòn em đấy biết không anh?”
 
Đêm trở về ngồi nhung nhớ thâu canh
Lòng bâng khuâng thương dáng em gầy nhỏ
Hồn xuyến xao nhớ bờ môi mọng đỏ
Tim bồi hồi vương luyến nụ cười duyên
 
Mùa hạ cuối đến gần dạ rối ren
Nhớ thương em muộn phiền bao đêm thức
Trằn trọc nằm lòng cồn cào bứt dứt
Nghĩ suy hoài mình nên nhớ hay quên?
 
Lỡ yêu rồi tôi liều quyết một phen
Viết thư lòng gửi trao em chiều ấy
Lời tỏ tình đầu tiên tôi ghi đầy trang giấy
Chỉ vẹn ba từ đỏ thắm “ANH YÊU EM!”…
 
NGÀY CỦA MẸ
(Quà tặng Mẹ yêu)
Cả cuộc đời mẹ chưa một lần có ngày tám tháng ba
Bởi thương chồng con mẹ tảo tần nắng mưa oằn vai sớm chiều lam lũ
Không phải mẹ không biết ngày tám tháng ba là ngày Quốc Tế Phụ Nữ
Mà tay mẹ trăm công ngàn việc ruộng nương gà lợn quên khuấy tháng ngày..
 
Ngày yêu thương cha không dám mua quà tặng mẹ
Vì sợ mẹ buồn nói cha bày vẽ làm chi
Con muốn mua hoa thì mẹ bảo đừng lãng phí
Chỉ cần cha thương yêu
Con hiếu ân là lòng mẹ vui rồi..
 
Ngày phụ nữ biết bao người được chồng con nâng niu chiều chuộng
Ngược lại mẹ tôi còn chiều chuộng chồng con
Mẹ bảo hạnh phúc nhất cuộc đời là được chăm sóc gia đình sớm tối
Mỗi ngày bận bịu việc đồng chuyện nhà khó chu toàn trên dưới
Hôm nay mẹ dành thời gian yêu chồng thương con nhiều hơn..
 
Ôi lòng mẹ bao la hơn trời biển
Ơn nghĩa sinh thành cao tựa thái sơn
Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau nuôi con khôn lớn
Rồi con đi xa
nỗi nhớ thương mong mỏi hằn đôi mắt mẹ vạn nếp nhăn buồn..
 
Ngày của Mẹ!
Thêm một lần con bất hiếu phương xa nghẹn ngào hờn tủi
Mua bó hoa tươi tặng mẹ mà không dám gửi về
Mượn vần thơ tỏ lòng yêu thương dâng Người thành kính
Nguyện cầu mẹ hiền đắc thọ bình yên..
Hàn Phong Vũ
Re: Thơ Ngọc Lâm (Hàn Phong Vũ)
Bài gửi Tue Sep 08, 2015 7:23 pm by Hàn Phong Vũ
THANH HOÁ - QUÊ TÔI
 
Quê hương Tôi
Đất Thanh Hoá anh hùng
Có sông Mã, nhiều phù sa màu mỡ
Đồng lúa chín trải vàng ươm -  muôn thuở
Với rặng Dừa bên sóng nước nghiêng soi.
 
Quê hương Tôi
Luôn vun xới, đắp bồi
Bao đùm bọc, thương yêu đầy tình làng nghĩa xóm
Giếng nước, gốc Đa - một thời thắm đượm
Mái Đình quê vang rộn những câu cười.
 
Quê hương Tôi
Nơi gắn kết bao người
Chiều lộng gió
Cánh Diều căng - thơ trẻ
Nơi em tôi hoài quẩn quanh theo Mẹ
Mắt xoe tròn bao ước vọng khơi xa.
 
Thanh Hóa ơi !
Ôi ! Tiếng gọi quê nhà
Đã gắn kết vào xương da, máu thịt
Dẫu bão giông hay cách xa mù mịt
Vẫn mãi là đất anh dũng, trung kiên .
 
Quê hương Tôi
Đất Thanh Hóa - một miền
Luôn ngọt lịm theo lời ru của Mẹ
Trong vạt nắng trưa - tiếng Bà khe khẽ
Chuyện ngày xưa... xa lắc...
lại êm đềm.
 
Tôi lớn lên với tha thiết nỗi niềm...
Với Mẹ thân yêu dắt dìu từng bước
Cha ưu ái bảo ban tình non nước
Và Thầy Cô truyền kiến thức đạo nhân.
 
Xa quê hương, dù bao tháng bao năm
Vẫn nhớ Mã giang những chiều  nước nổi
Nhớ cánh đồng xa, cò bay chấp chới
Nhớ những ngày đuổi bướm chạy tung tăng.
 
Thanh Hoá ơi !
Quê Tôi đấy - vĩnh hằng
Dẫu xa cách mà lòng hoài mong ngóng
Dẫu lưu lạc mà thương yêu lắng đọng
Tận buồng tim, vương vấn đến muôn đời.
...
Vẫn mãi gọi hoài
Thanh Hoá của Tôi ơi !
 
XUÂN THA HƯƠNG
 
Đã bao lần ta
đón xuân viễn xứ
Thương mẹ già
bao mùa tết mỏi mong
Nén nỗi buồn vào sâu thẳm đáy lòng
Khoác lên mình
màu áo xuân tươi thắm
 
Con vẫn biết mẹ cha buồn nhiều lắm
Tết năm này thằng Hai chẳng về thăm
Thằng Ba về gia đình vui chút đỉnh
Thằng út sầu, ngồi ngóng bóng anh Hai
 
Chị Cả lấy chồng xa
bận tính kế sinh nhai
Lo chuyện con cái ít về thăm cha mẹ
Cứ mỗi năm
đến ngày xuân - giỗ - lễ
Chị lại về dâng hương viếng tổ tiên
 
Con vẫn nhớ về vị tết quê hương
Mùi bánh chưng thơm lừng ba mươi tết
Nhớ vị đậm đà nồi thịt đông – cá chép
Nhớ món dưa hành - củ kiệu mẹ muối chua
 
Con thèm lắm
dĩa bánh trôi nước chấm mật năm xưa
Bánh rán giòn,
nhân đậu thơm ngào ngạt
Thèm kẹo, mứt, bánh, trà nhà bè bạn
Thèm phút cha mẹ mừng tuổi sáng đầu năm
 
Nhớ quê nhiều mà Tết không thể về thăm
Thêm một lần, mẹ ơi, con lỡ hẹn!
Quê hương ơi!
Xin được kìm tiếng nghẹn
Xuân tha hương gậm cay đắng bùi ngùi
 
Con xin gửi vần thơ chúc an vui
Vào mây gió làm quà xuân tặng mẹ
Tặng quê hương tấm thiệp xuân con vẽ
Nét thanh bình còn rạng rỡ thắm tươi…
 
EM CÓ NGHE SÁNG NAY.
em có nghe sáng nay
nơi cuối trời xa thẳm
những cơn gió may ùn ùn kéo về
những giọt sương long lanh đọng trên cành lá
những áng mây đen trôi về từ trăm ngã
bình minh ngủ quên trên đồi thu mơ
thành phố mưa bay buồn man mác
cửa sổ nhà bên cô gái ngồi xoã tóc mong ai mắt lệ nhoà...
 
em có nghe sáng nay
những cánh chim di trú gọi nhau ríu rít
ngõ phố xôn xao tiếng con nít cười đùa
đất trời âm thầm chuyển giao mùa
cỏ hoa thì thầm toả hương đưa ngan ngát
hàng me xanh lao xao khúc hát
gọi yêu thương quay về nẻo đê mê
mùa đông tràn phố se se
anh chẳng nhớ khoác lên mình chiếc áo choàng ấm áp
 
em có nghe sáng nay
dòng sông lặng sóng con thuyền lửng lờ trôi tìm bạn
anh lang thang bến mộng tìm dấu yêu
sỏi đá lặng câm đời cô liêu
tiếng chuông chùa rót vào hồn si tỉnh ngộ
em có nghe lời khóc than nức nở
của bao mảnh đời đói rách lang thang
và tiếng hò hét những kẻ quyền quý cao sang
ăn chơi đàn đúm bên đàng kia lộ liễu
 
em có nghe sáng nay
những ngôi đền chùa, miếu miễu
khói hương bay ngun ngút trời
tiếng ông cha đang nỉ non khóc lóc
núi sông nhỏ lệ thương xót dân mình
em có nghe tiếng rừng xanh than thở
biển thét gào giận dữ nổi cuồng phong
ruộng lúa nương khoai bãi ngô cuối đầu ủ rũ
nước mắt người dân tuôn chảy nát tan lòng..
 
em có nghe sáng nay
có chiếc xe tang không kèn không trống
lưa thưa vài người đưa tiễn một người đi
vòng hoa trắng tả tơi trong gió lộng
anh bước qua đường lòng đọng lại niềm đau
em có nghe đằng sau những mất mát khổ sầu
là nụ cười niềm vui hạnh phúc mà phép màu ban tặng
và em có nghe sáng nay nơi cuối đường xa vắng
có một gã khờ ngồi hát bản tình ca “Niệm khúc cuối” đợi chờ em..?
Đêm 22/10/2013
 
EM CÓ VÀO SÀI GÒN CÙNG ANH KHÔNG
Em có vào Sài Gòn cùng anh không?
Mùa xuân về phố phường nô nức lắm
Con đường hoa lung linh muôn sắc thắm
Người tứ phương nườm nượp đổ xô về
 
Em có vào Sài Gòn cùng anh không?
Ở trong này mùa đông không rét mướt
Hạ, thu về nắng hồng lên ấm áp
Suốt bốn mùa hoa trái chẳng thiếu chi
 
Vào đi em mình dìu nhau dạo phố
Anh đưa em ghé thăm chợ Bến Thành
Xem người ta bán mua chào niềm nở
Đủ thứ đồ, hàng hoá đỏ tím xanh
 
Rồi vòng qua dừng chân bến Bạch Đằng
Chiều hoàng hôn nhìn dòng sông cuộn chảy
Đợi đêm buông ngắm ánh đèn nhấp nháy
Tựa vai nhau tình tứ đẹp gì bằng
 
Rồi ta vào thăm thánh đường lộng lẫy
Nhà thờ Đức Bà nằm cổ kính nguy nga
Quỳ dưới chân Đức Mẹ Maria
Cầu nguyện xin cho mình yêu nhau mãi
 
Đi chút nữa ta vào Dinh Độc Lập
Dạo hội trường Thống Nhất rộng thênh thang
Vào bên trong ngắm cung điện huy hoàng
Chiêm ngưỡng kiến trúc phương tây độc đáo
 
Theo dòng người ta vào Thảo Cầm Viên
Em sẽ vui khi nhìn mấy chú khỉ
Đi vòng quanh thăm khu nuôi thú quý
Ngắm vườn hoa, cây phong phú trăm loài
 
Đi về phía gần chân cầu Khánh Hội
Mình dừng chân ghé thăm Bến Nhà Rồng
Nơi Bác ra đi tìm con đường cứu nước
Hơn thế kỷ rồi vẫn in dấu sử son...
 
Lên xe buýt mình xuôi về Đầm Sen
Vào công viên chơi nhiều trò giải trí
Khi thấm mệt qua công viên nước nghỉ
Thoả thích bơi trong hồ mát trong lành
 
Mình bên nhau đi chẳng kể thời gian
Anh sẽ đưa em về Suối Tiên du ngoạn
Thăm khu tứ linh Long, Lân, Quy, Phụng
Thăm Biển Tiên Đồng và tượng Lạc Long Quân
 
Vương quốc cá sấu có cả chục ngàn con
Em móc mồi câu cảm giác đầy thú vị
Rồi ta đưa nhau xuống chín tầng địa ngục
Khám phá cõi âm cảm xúc mạnh vô cùng..
 
Cả ngày thăm quan đến khi gần đói bụng
Anh đưa em về Bình Qưới dự búp phê
Ta tha hồ thưởng thức những món ăn
Đặc sản ba miền Bắc Trung Nam tuyệt vị
 
Đêm Sài Gòn đẹp lung linh huyền ảo
Trăng khuyết tròn dịu vợi giữa bao la
Năm hai mùa mưa nắng thật hiền hoà
Em thương ơi! Mau mau vào anh đợi..
 
XUÂN VỀ NHỚ EM
 
Ở Sài Gòn xuân này sao là lạ
Sáng và đêm trời chuyển rét em ơi!
Anh nằm nghe bước xuân về rộn rã
Tim bồi hồi da diết nhớ tình xa
 
Em vẫn là cô gái đẹp nết na
Chắc trong thôn có nhiều chàng ve vãn
Dẫu cách xa lòng anh không chán nản
Luôn kiên trì lãng mạn với tình yêu
 
Nơi phố thị xuân về nô nức lắm
Cờ và hoa tươi thắm nắng hồng say
Từng đàn chim rủ nhau xây tổ ấm
Lòng cô đơn thèm nắm một bàn tay
 
Ôi, mùa xuân đến chi mà vội vã
Khi tình ta chưa một phút mặn mà
Thương em quá mỗi năm thêm tuổi mới
Ngồi đợi chờ ngày cưới rước kiệu hoa
 
Cạn chén rượu xuân tim anh vỡ oà
Đêm giao thừa gọi tên em thảng thốt
Kìa bóng trăng neo đỉnh trời chót vót
Có phải nàng chung bóng đợi chờ anh?
Hàn Phong Vũ
-----------------------------------
Tên thật: Nguyễn Văn Lâm

Địa Chỉ: Cơ Sỡ Nhà May Mắn. Số nhà 2/35.Khu phố 4. Phường Bình Hưng Hoà A. Đường 19A. Quận Bình Tân. TPHCM
Điện thoại: 0989272896
Email: hanphongvu195@yahoo.com
 

Thơ Ngọc Lâm (Hàn Phong Vũ)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Văn Thơ :: Forum :: Thơ Tác Giả :: Hàn Phong Vũ-