ĐƠN PHƯƠNG
Em ngự hồn anh như Giáng Tiên
Bờ mi chưa vướng nợ ưu phiền
Thướt tha suối tóc chiều mơ mộng
Áo nữ sinh hiền, che nón nghiêng...
Từ ấy cổng trường anh đứng trông
Em đi trong nắng má mơn hồng
Mắt anh đưa bước chân vào học
Thầm chở vào tim bao ước mong...
Em trả về anh xác lá vàng
Cổng trường im lặng vắng âm vang
Chiều thu tan tác , trời thu khóc
Cay đắng tình anh chuyện dỡ dang!
Và nắng mưa nhòa phai bước chân
Anh đi tìm lãng nẻo phong trần
Ngược xuôi muôn dặm đường sương gió
Thương nhớ đeo dài trên phiến thân...
ThẩmThyPhượng
----***----
MONG GẶP LẠI
Sân trường tỏa sáng bước nàng Tiên
Đậm nét đoan trang không muộn phiền
Đây trang sách vở em ươm mộng
Dáng đi chậm rãi tóc đùa nghiêng
Có kẻ ngày qua thường lén trông
Gío bay tà áo đụng hoa hồng
Chợt nhiên bướm trắng bay cao bổng
Đứng ngẩn ngơ người những đợi mong
Rải rác dưới cây lá úa vàng
Nghe lòng còn lắm thứ ngổn ngang
Mùa thu ghé lại thăm trường cũ
Sắp phải đi xa, chuyện lỡ làng
Nhung nhớ theo sau nặng bước chân
Mai này không biết khắp đường trần
Mình còn có dịp gặp nhau nữa
Một lần tỏ rõ lời cầu thân.
hoanghoon
----***----
PHƯƠNG NHỚ MONG
Tha thướt bên rào hoa tóc tiên
Nhà em kín cổng anh muộn phiền
Góp ngàn con bướm về ươm mộng
Săn đón hoa hồng dưới nắng nghiêng...
Âu yếm bao giờ ánh mắt trông
Mùa thu thương lắm tuổi mây hồng
Huyền mi tóc trải trời bay bổng
Thổn thức hương thầm gọi nhớ mong...
Tình của mùa thu chất ngất vàng
Tình anh muôn thuở vọng hoài vang
Cổng trường khép lại khi hè đến
Một bóng anh về trên gác dan
Cau chát trầu cay chẳng níu chân
Tình riêng ôm ủ khó phân trần
Thư tình viết mãi chiều mưa gió
Khoang nhớ bên đời cô lẽ thân...
ThẩmThyPhượng
----***----
NHỚ MÙA XUÂN
Rải rác quanh vườn hoa thủy tiên
Nhụy vàng cánh trắng đẹp dịu hiền
Đầu xuân nở rộ mang hoài vọng
Nắng nhẹ mơn cành chồi nhú lên
Đám ong bầu mập lướt bay rông
Còn vắng vườn sau những cánh hồng
Xa xa chim sẻ ùa bay bổng
Cảnh vật vươn mình có gì mong?
Cùng em dệt mộng tháng ngày vàng
Hy vọng dâng tràn tiếng hát vang
Em nói ngày xưa lúc anh đến
Mọi người chê hẩm em thầm mang
Rong ruổi cuộc đời mòn gót chân
Muốn đời luôn ở lại mùa xuân
Buồn rầu chán nản bay theo gío
Hớn hở say tình, nghĩa chứa chan.
hoanghoon